Ngày thường Nhiếp Thanh Hải và bà nội Nhiếp đều có hoạt động, Nhiếp Châu Trạch thì dùng phần lớn thời gian để làm việc của mình, khi Hứa Thời Nguyên đi qua phòng của anh đều sẽ liếc thêm mấy cái theo thói quen.
Nhưng bất cứ khi nào cô liếc nhìn, cửa phòng của Nhiếp Châu Trạch luôn đóng chặt. Ngoại trừ cửa phòng, Hứa Thời Nguyên không thấy gì cả. Có đôi khi cô sẽ thầm phỏng đoán xem căn phòng của kiểu người như anh sẽ được bài trí như thế nào.
Một ngày nọ, cô không nhịn được mà hỏi thăm, “Nhiếp Hà Xuyên, chú của cậu cứ ở trong phòng suốt làm gì thế? Hình như tôi ít khi thấy chú ấy xuống tầng xem TV lắm, chắc không phải là lúc nào chú ấy ở trong phòng cũng để học đâu đúng không?”
Nhiếp Hà Xuyên: “Sao lại không thể? Chú tôi sắp lên lớp mười hai rồi, chú ấy không học thì còn có thể làm gì được?”
“Ví dụ như,” Hứa Thời Nguyên thử thăm dò, “Nói chuyện phiếm với bạn gái chẳng hạn?”
Nhiếp Hà Xuyên không thèm nghĩ ngợi mà nói lại ngay: “Cái này còn nực cười hơn, chú ấy không có bạn gái, lớp mười hai rồi mà.”
Không hiểu sao cô lại thở phào một hơi, “Vậy tại sao phòng chú ấy cứ đóng cửa kín mít vậy?”
“Tôi không biết, chú ấy không cho người khác tùy tiện ra vào phòng mình,” Nhiếp Hà Xuyên nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Hình như cho tới bây giờ tôi vẫn chưa vào phòng chú ấy lần nào.”
Nhiếp Châu Trạch là học sinh lớp mười hai gương mẫu.
Hứa Thời Nguyên đã từng nghe qua về nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-nghe-anh-ke-ve-vu-tru/245382/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.