“Cảm ơn chú… chú Nhiếp.” Hứa Thời Nguyên có hơi không quen, cô thay đổi dáng ngồi ngã trái ngã phải trước đây, bày ra tư thế cực kỳ giống học sinh ba tốt.
Hứa Nguyên mở miệng: “Châu Trạch à, thật ngại quá, Tiểu Nguyên nhà anh nhất thời không nhận ra em.”
“Trước đó chưa từng gặp qua, không biết cũng là chuyện bình thường.” Nhiếp Châu Trạch rót trà ra chén sứ trắng, sau khi đưa cho Hứa Nguyên thì đưa cho cô.
Hứa Thời Nguyên nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, để nâng cao hình tượng của mình, cô nói: “Chú Nhiếp, chú thật sự trẻ quá, nhìn qua chẳng lớn hơn Nhiếp Hà Xuyên mấy tuổi, vậy nên lúc ấy cháu cũng không chắc lắm, hơn nữa bình thường mấy chú toàn là…”
Mấy ông chú đầu thưa thớt tóc thôi à.
“Cũng chưa chắc.” Nhiếp Châu Trạch nở nụ cười một cách thản nhiên, bình tĩnh nhìn cô nói: “Chú hiểu tâm ý của cháu, nhưng tạm thời vẫn chưa có chuyện rụng tóc đâu, đừng lo lắng.”
Ánh mắt cô nhìn lên mái tóc ngắn dày rậm của anh: “Nhìn thế này thì chắc chắn là không có chuyện đó đâu ạ.”
Nhiếp Hà Xuyên không nhịn được nói chêm vào: “Hứa Thời Nguyên, cậu không nhận ra quần đồng phục kia à? Chính là của trường THPT Tây Thành đấy, hơn nữa chú tôi bây giờ cũng đang học lớp 12 thôi, cũng là bạn học của tôi đấy.”
“Sao mà tôi nhận ra được, tôi đã đến THPT Tây Thành bao giờ đâu.” Sau khi Hứa Thời Nguyên kinh ngạc xong thì không hiểu sao lại còn cảm thấy hơi vui mừng.
Nhiếp Châu Trạch: “Không sao, chắc hẳn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-nghe-anh-ke-ve-vu-tru/245381/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.