Nhậm Ngữ thành thật kể hết sự tình cho Bùi Húc nghe, cả người khẩn trương vo chặt lấy góc áo, co quắp bất an.
Sau một thời gian quan sát kĩ lưỡng, Bùi Húc phát hiện đứa trẻ trước mắt này, trên người có vết bầm nhợt nhạt, cùng các vết sẹo hằn trên da thịt đã phai mờ theo năm tháng.
"Vậy về sau nhóc tính như thế nào?" Bùi Húc hỏi rất ôn hòa, kiên nhẫn nhìn cậu.
Nhậm Ngữ vo vo góc áo, lắc đầu ngập ngừng trả lời: "Đi kiếm tiền, khi nào kiếm đủ tiền sẽ đi học." Thật ra thư thông báo trúng tuyển của cậu sớm đã bị bà ta xé mất, cho dù không xé, cậu cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn kiếm đủ tiền đóng học phí.
Bà ngoại yên lặng đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người xong, bà rất đau lòng cho Nhậm Ngữ, bà còn cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt rất có duyên với mình, bà lão liền dùng ánh mắt ám chỉ Bùi Húc.
Từ lúc nghe câu chuyện của cậu, anh đã nghĩ ngay đến ý niệm muốn giúp đỡ Nhậm Ngữ, Bùi Húc xoa xoa mái đầu mềm mại của cậu, hỏi: "Nhà của chúng tôi mỗi năm có một suất đi học, hiện tại vẫn còn trống, nhóc có nguyện ý dùng không?"
Ánh mắt vốn dĩ ảm đạm của cậu dường như lóe lên một tia sáng, vẻ mặt Nhậm Ngữ bừng lên tràn ngập mong đợi.
"Thật vậy chăng?"
Bùi Húc gật gật đầu.
" Cảm ơn, cảm ơn anh, cũng cảm ơn bà."
Nhậm Ngữ chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như thế, vui vẻ đến mức muốn bật khóc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mot-cai-om/1102734/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.