Trời dần về chiều, chiếc xe chở ba người từ từ trở về nội thành. Niệm Kha tự mình lái xe, thi thoảng anh nhìn qua gương chiếu hậu quan sát hai người phía sau.
Vị Thanh ôm cánh tay Yên Chi, dựa người vào người cô ngủ ngon lành. Yên Chi cũng đã đang ngủ.
Khóe môi Niệm Kha bất giác khẽ cười.
Hôm nay bọn họ đến thăm Cô nhi viện Hợp An.
Từ bốn năm trước, lúc Niệm Kha đọc được bí mật của Yên Chi, anh biết được địa chỉ mới của Cô nhi viện, anh đã liên lạc lại với Cô nhi viện. Còn đem rất nhiều tiền tài trợ cho nơi này.
Các cô trông coi Cô nhi viện rất ngạc nhiên khi biết Mun ngày nào giờ đã thành vợ của anh.
Có cô còn trêu Yên Chi, cố tình nhắc lại chuyện lúc xưa. Từ chuyện hai người đi ăn trộm trái cây khiến Yên Chi bị chó cắn nằm mấy ngày, đến việc hai người thường hay lấy trộm bánh bao của nhà bếp, các cô đều biết nhưng không nỡ mắng.
- Kha, con biết không. Từ lúc con rời khỏi nơi này, Mun ngày nào cũng hỏi cô "anh Kha có về nữa không?". Có lần cô còn thấy Mun ngồi ngoài cổng nhìn ra đường, nó là đang chờ con về, nhìn rất đáng thương!
- Cô! Cô lớn tuổi nên nhớ nhầm rồi. Con có như vậy bao giờ chứ!
Yên Chi hùng hổ phản bác, hai bên má không giấu nỗi vẻ ngượng ngùng đều đã đỏ lên.
Anh nghe được mấy lời kia, lại nhìn thấy bộ dạng của Yên Chi, anh cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-noi-tieng-yeu-em/2458709/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.