Yên Chi ngồi ngẩn ngơ, suy nghĩ về mấy lời Mỹ Nhân vừa nói.
Lúc nãy, Mỹ Nhân có ghế qua tiệm bánh, thấy bộ mặt trầm tư của cô, cô ấy liền nhiệt tình ngồi lại khuyên nhủ.
"- Cậu xem trên đời này tìm đâu ra một người như Niệm Kha quan tâm chăm sóc cho cậu như vậy. Sau này nếu cậu đau bệnh, cậu phải làm thế nào? Như mình đây, không có chồng, còn có con. Còn cậu, cả chồng với con đều không có. Mình thấy cậu một là dứt khoát buông bỏ, hai là chấp nhận tha thứ. Cứ ở mãi trong trạng thái này mình thấy không ổn chút nào"
Cô sớm đã nghĩ đến chuyện này.
Trước khi Vị Thanh cùng Niệm Kha rời đi, cô còn cho rằng mình mạnh mẽ, có thể tự mình sống tiếp. Nhưng không ngờ tới, sống một mình khiến cô bị mất đi phương hướng, không biết bản thân hiện tại muốn điều gì.
......
Mấy ngày sau, vừa đến sinh nhật của Yên Chi.
Hôm đó, cô cùng Mỹ Nhân có hẹn ăn sinh nhật.
Chuông cửa vừa reo, cô đã vội vàng mang giày, đeo túi chạy ra. Nhưng không ngờ người đến không phải Mỹ Nhân mà là Niệm Kha.
- Yên Chi, đi cùng anh đến Cô nhi viện được không?
- Không rãnh, tôi có hẹn với Mỹ Nhân rồi.
- Lúc nãy anh đã gặp cô ấy, anh nói muốn mượn em một ngày, cô ấy đồng ý rồi.
Anh vẫn ngang ngược như vậy. Yên Chi thật muốn nói anh đừng tự mình quyết định thay cô.
- Cô ấy đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-noi-tieng-yeu-em/2458694/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.