Yên Chi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là chiều tối ngày hôm sau.
Một giấc ngủ đã làm cô nhớ lại một số chuyện. So với gì Niệm Kha viết trong nhật ký có chút giống nhau. Cô đúng thật đã cùng anh từng trải qua những chuyện kia. Anh chăm sóc cho cô, anh yêu thương, nuông chiều cô, anh đã có lúc dịu dàng với cô như thế.
Mỹ Nhân nói đúng. Cô đi đâu để tìm được một người giống anh quan tâm chăm sóc cho cô như vậy?
Cô còn chần chừ không quyết, nhất định sau này sẽ phải hối tiếc.
Anh nói hai mươi năm trước anh không có khả năng đưa cô đi cùng. Hai mươi năm trước cô cũng không đủ dũng cảm giữ anh ở lại. Bây giờ cô có thể.
Hôm nay đã là thứ sáu, Niệm Kha nói anh cuối tuần này sẽ đi. Không phải là ngày mai rồi sao?
......
Trời bên ngoài mưa lớn.
Niệm Kha đang ngồi sắp xếp đồ cho vào vali. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Ngoài trợ lý và tài xế anh không đoán được là người nào khác. Không nghĩ đến, hôm nay người đứng trước cửa lại là Yên Chi.
Toàn thân cô ướt sủng, hơi thở có chút gấp gáp, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế. Qua mấy chục giây, Niệm Kha mới sực tỉnh, vội kéo cô vào trong nhà.
- Em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Yên Chi đến vội, còn chưa kịp nghĩ ra lý do. Cô nhanh chóng nghĩ, mà càng nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-noi-tieng-yeu-em/2458692/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.