Mấy ngày sau, Tô Tiểu Mễ lợi dụng chương mục công ty Nghiêm Ngôn thuận lợi bắt đầu cuộc sống thực tập, tuy nhiên vẫn chứng nào tật náy, mấy lời hứa ghẹn cùng Nghiêm Ngôn đã sớm bị cậu ném lên chín tầng mây, hiện tại nằm ở nhà gác chân xem TV. Tô Tiểu Mễ cậu là người rất dễ hứa hẹn nhưng không chịu thực hiện.
Nghiêm Ngôn vào nhà thấy tình cảnh trước mắt cũng không phản ứng, hôm qua công ty có việc gấp phải tăng cả, thức suốt cả đêm bây giờ ánh mắt cảm thấy không thoải mái dường như đã nhiễm trùng. Tô Tiểu Mễ thấy đôi mắt Nghiêm Ngôn đỏ ngầu, nhảy từ trên ghế sa lon xuống: “Ngôn, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, dường như có chút nhiễm trùng”
Lúc này Tô Tiểu Mễ đột nhiên trở nên giống bà quản gia chống tay ở eo: “Em đã nói anh nhiều lần, anh nhìn anh đi ngày ngày không phải xem TV thì dán người vào máy tính, còn không là đọc sách, nhìn văn kiện. Mắt nào có thể chịu đựng được, ai ya, anh không nghe lời em, anh nhìn mắt em rất tốt, long lanh sáng chói”
“Chú ý thái độ nói chuyện của em đấy” Nghiêm Ngôn lườm Tô Tiểu Mễ
“Không phải em đang lo cho anh sao? Sao lại không nhìn” Tô Tiểu Mễ cúi đầu dán vào mặt Nghiêm Ngôn, quả thật hai người như mắt đấu mắt.
Nghiêm Ngôn đưa tay đẩy Tô Tiểu Mễ sang một bên: “Điểm nhỏ này có là gì, ngủ một giấc sẽ khỏe ngay thôi”
Dứt lời liền đi về phía phòng ngủ, Tô Tiểu Mễ biết hôm qua Nghiêm Ngôn thức trắng đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-lam-ong-xa-cua-em/1331005/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.