Sau khi tỏ tường mọi chuyện, điều Triệu Di nhớ đến lúc này là Đại Tấn nơi cô đã lớn lên. Thẫn thờ một lúc cô cũng bước ra khỏi phòng, đóng cửa rồi đi một mạch ra hoa viên 
Ngồi xuống ghế đá, cô nhìn lướt qua cơ thể đoạn cười chua chát 
" Chỉ là một phần của người tên Mã Chiêu Đệ, còn chẳng được là chính mình " 
Trên cổ tay phải cô có một vết bớt hình sợi chỉ đỏ, bấy giờ nó lại khiến cô chú ý. Hình như muội muội Hàn Y Trân của cô cũng có một cái 
" Y Trân giống ta như vậy, lẽ nào muội ấy cũng..." 
Đôi mắt nhắm lại, từng mảng kí ức đua nhau tái diễn trong đầu cô. Ở rừng trúc năm đó cô đã gặp một tiểu tử, cùng nhau lớn lên. Hắn còn bái phụ thân cô làm Sư phụ, ngày ngày cùng cô hái thuốc hành y 
Rốt cuộc vì sao cô lại bị giam lỏng ở Vị Thủy lâu đến như vậy, cô cũng đã gần tam tuần, suốt thời gian qua phụ thân cô ai chăm sóc chứ? 
" Ta phải về Đại Tấn " 
Nói tới đây, Triệu Di nhớ ra thêm một chuyện, cô đến Đại Tống cũng là vì lời hẹn với Gia Khải 
" Phải rồi, ở nơi đây ta còn có người thân, là Gia Khải 
Ta phải gặp được huynh ấy " 
Hồi ức 
Ngọn gió đông lũ lượt kéo nhau về đất Đại Tấn, rừng trúc xanh tốt nay bị gió đưa đẩy đến trơ trụi lá, chỉ còn thân cây vẫn sừng sững đứng thẳng hàng như chưa từng bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-kiep-tuong-phung/3623140/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.