Lương Mộc Thu cũng không nghĩ tới muộn vậy rồi mà Tống Duy lại đến nhà mình.
Thấy Tống Duy sắp tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, dáng vẻ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào kia, Lương Mộc Thu vội đẩy lưng Sầm Nam nói: "Anh về trước đi, tôi có chút chuyện cần nói với Tống Duy."
Sầm Nam không muốn về.
Anh cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu, đêm đã về khuya chỉ còn một ngọn đèn chùm lắc lư toả ánh sáng vàng ấm áp. Lương Mộc Thu đứng trước người anh, làn da dưới ánh đèn giống như được nhuốm một tầng phấn vàng, ánh mắt sáng ngời, môi hồng tang, nhìn qua vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Mới nãy thôi anh còn hôn qua đôi môi này.
Lúc hôn môi, anh gần như đã cảm thấy Lương Mộc Thu chỉ thuộc về mình.
Nhưng bây giờ, Lương Mộc Thu nói muốn nói chuyện riêng với Tống Duy, khỏi cần động não cũng biết Tống Duy sẽ nói gì, đơn giản là muốn Lương Mộc Thu rời khỏi anh, muốn Lương Mộc Thu nhớ rõ anh đã từng phản bội, không nên ngu muội mà ở bên anh.
Sầm Nam mím môi, sắc mặt rất khó coi.
Thật ra anh cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, anh sợ Lương Mộc Thu sẽ thật sự bị dao động. Nhưng anh lại không thể nói những suy nghĩ trong lòng mình ra thành lời, bởi những gì Tống Duy nói đều đúng.
Anh không xứng được Lương Mộc Thu tha thứ.
Chuyện này khiến áp suất quanh người anh hạ xuống trong nháy mắt, đáy mắt hiện lên vẻ khổ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hon/2513713/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.