Bọn nhỏ nói chuyện không cần giữ ý giữ tứ, Thu Vũ và Minh Lan là oan gia trời sinh, chưa nói hai câu đã gây gổ, mỗi người ngồi một góc. Minh Lan kéo Minh Thụy và Giang Du về phe mình, Thu Vũ kéo Tề Tĩnh Vũ và Xuân Vũ, thư phòng xuất hiện hai nhóm người với ranh giới rõ ràng, trong khi Minh Cẩm và Lục Trạm đứng ở vị trí trung gian. 
Lục Trạm tựa hồ chẳng hứng thú nói chuyện với đám con nít, lười biếng dựa nghiêng một bên, mặt mày không biểu cảm như đang suy nghĩ gì đó, tay mân mê dao rọc giấy của cha Phó ngắm nghía. 
Thu Vũ và Minh Lan là kẻ thù truyền kiếp, Minh Cẩm chẳng muốn khuyên nhưng sợ lát nữa cha Phó hoặc Tề thị thấy tình trạng này sẽ cằn nhằn, vì thế nàng kêu Giang Du và Tề Tĩnh Vũ ngồi lại gần trò chuyện, mặc kệ đám con gái còn đang giận lẫy không chịu đến đây. 
“Hay để tôi đi khuyên nhủ?” Giang Du nhìn Minh Lan tức giận rưng rưng nước mắt, không đành lòng đề nghị. 
“Ngươi khuyên thế nào?” Minh Cẩm hỏi lại. Hắn cứ làm như Minh Lan là lão bà của hắn, còn nói ra loại lời này. 
“Dỗ con bé chứ sao.” Giang Du cười nhẹ nhàng, “Cùng lắm chỉ là con nít giận dỗi, dỗ một chút là tốt thôi.” 
“Vậy ngươi đi đi.” Minh Cẩm gật đầu, cố gắng nhịn cười. 
Nếu hắn tự động xin ra trận, đừng nên trách nàng không nhắc nhở -- Minh Lan mà lên cơn thì mãnh liệt dị thường, ngay cả Tề thị cũng đau đầu, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527140/chuong-18.html