Minh Cẩm thấy Tề Tĩnh Vũ chau mày, biết hắn còn chưa chết tâm. Thôi kệ, hôm nay đã lỡ nhiều miệng, vì hạnh phúc tương lai của Minh Lan mà nói đến khi hắn hết hy vọng mới thôi.
"Biểu ca nhận xét Phó gia thế nào?" Minh Cẩm hỏi.
Tề Tĩnh Vũ không ngờ Minh Cẩm bỗng nhiên chuyển đề tài, sửng sốt một chút mới đáp, "Dòng dõi thư hương."
"Biểu ca có biết Phó gia trải qua bao nhiêu thế hệ nỗ lực mới được bốn chữ 'Dòng dõi thư hương' này không?" Minh Cẩm lại hỏi.
Tề Tĩnh Vũ mờ mịt lắc đầu.
"Muốn học hành là chuyện tốt." Minh Cẩm khẽ thở dài, giọng điệu mềm mại hơn, "Thế nhưng muội từng nghe cha kể lại vài chuyện về Phó gia lúc trước, Tề gia còn chưa có một thư sinh, nếu biểu ca cầu công danh, cần chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu sự coi thường trong suốt quãng đời còn lại, đặt hy vọng vào con cái của mình."
Tề Tĩnh Vũ biến sắc, nhìn chằm chằm Minh Cẩm như muốn tìm ra rốt cuộc nàng có ý đồ gì, hồi lâu mới nói: "Tề gia là nông hộ."
Trước nay thương hộ ở tầng lớp thấp nhất cho nên Tề gia không sửa hộ tịch, tiếp tục mua ruộng đất; những cửa hàng kinh doanh đều trên danh nghĩa tuyên bố là tùy tiện mua bán nhỏ, không phải chủ nghiệp. Đại đa số thương nhân đều làm như thế, trong lòng mọi người biết rõ ràng nên chẳng đối đãi họ như nông hộ chân chính.
"Văn nhân thường cao ngạo, ngay cả Phó gia hiện giờ cũng phải chịu người khinh bỉ huống chi biểu ca xuất thân nông hộ? Cha vì giữ danh tiếng của người có học mà phải chịu một đời thanh bần không dám có bất kỳ hướng đi gì khác, chính vì muốn giúp con đường làm quan của hậu nhân Phó gia thuận lợi chút," Minh Cẩm nhàn nhạt phân tích, "Biểu ca tự hỏi có thể chấp nhận được chuyện này hay không?"
Nếu Tề Tĩnh Vũ cho rằng ông Phó yếu đuối vô năng không biến cầu tiến, vậy chính là mười phần sai. Phó gia kiên trì nhẫn nại bảo vệ danh tiếng dòng dõi thư hương không phải người bình thường có thể so sánh được, ông Phó như thế, bà cụ Phó càng nghiêm túc hơn.
Bà nội không phải vô cớ tìm chuyện gây rối, mâu thuẫn giữa bà cụ và Tề thị thay vì cho rằng là sự không hòa hợp giữa mẹ chồng nàng dâu, chi bằng nói là tranh đấu vì không muốn thỏa hiệp với hiện thực thì đúng hơn.
Minh Cẩm dĩ nhiên không coi những quan niệm cổ hủ kia thành tín ngưỡng, nhưng cũng phải bội phục sự kiên định của người cổ đại trong vấn đề này, ngay cả một bà cụ tóc hoa râm cũng kiêu ngạo đến mức khiến người tâm phục khẩu phục.
Sắc mặt Tề Tĩnh Vũ hết xanh lại đỏ, hồi lâu vẫn không thốt ra lời.
"Nếu hiện giờ biểu ca có thể đậu tú tài, dĩ nhiên là chuyện khác." Minh Cẩm tiếp tục phân tích, "Khổ nỗi hiện giờ biểu ca không phải hài đồng tóc để chỏm, bắt đầu học vỡ lòng sợ là đến tuổi thành thân sinh con cũng khó học thuộc Tứ thư. Chờ khi tuổi lớn lại chậm rãi thi cử từng bước, tạm thời không bàn luận đến tài hoa, nếu gặp được giám khảo chấm thi không thiên vị thì cũng đã trì hoãn nhiều năm, nếu thật có thể thành tài, ai biết phải chờ đến bao lâu?"
Tề Tĩnh Vũ hiển nhiên cũng nhớ tới ông Phó học hành từ nhỏ thế mà thi cử nhiều lần không đậu, chẳng lẽ bản thân có thể bảo đảm thuận lợi thi đâu trúng đó? Hắn đã tới tuổi hôn phối mới bắt đầu học vỡ lòng, người trong nhà có thể đồng ý hắn hao phí mấy chục năm đâm đầu vào một việc không biết kết quả?
"Đây không phải là vấn đề liên quan đến một mình biểu ca, mà là toàn bộ Tề gia. Nếu biểu ca thật muốn đi con đường này, cần phải thương lượng thỏa đáng với người nhà, càng phải hạ quyết tâm đi đến tận cùng mới được." Minh Cẩm thấy Tề Tĩnh Vũ hiển nhiên nghe vào tai, thanh âm hòa hoãn hơn.
"Là ta lỗ mãng," Tề Tĩnh Vũ rốt cuộc trắng mặt, cười khổ than, "Thế gian này, thế gian này..." Hắn chỉ nói một nửa rồi thở dài, rốt cuộc không nói được hết câu.
Ở thời đại này, con người sinh ra với nhiều lựa chọn đều là số phận, không phải họ không thể thay đổi, mà vì cái giá của sự thay đổi quá lớn khiến nhiều người chấp nhận không nổi.
"Nếu biểu ca muốn học thì vẫn có thể tới thỉnh giáo cha," Minh Cẩm cười, "Ai nói học hành chỉ vì cầu công danh? Cai quản cửa hàng tính toán sổ sách không phải cũng cần có học?"
Minh Cẩm thấy hắn không động kinh nữa rốt cuộc an tâm, bưng chén trà trên bàn thấm giọng, vừa quay đầu là chạm phải ánh mắt Lục Trạm.
Trong tay anh ta vẫn cầm con dao rọc giấy, ánh mắt dừng trên người nàng, như quan sát, như suy tư, không mang nửa điểm ý cười, càng không có bất luận tình ý hay nhu hòa.
Minh Cẩm thót tim, chỉ lo chuyện chung thân đại sự của Minh Lan mà quên bén mất anh chàng này, vội đứng dậy châm trà cho Lục Trạm, hơi mỉm cười.
"Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm." Sắc mặt Lục Trạm bình đạm, "Hắn nói không sai, nắm ruộng đất trong tay so với lo lắng hãi hùng, tuy thanh bần nhưng luôn vững chắc."
Mấy ngày nay Lục Trạm chưa bao giờ đọc qua nửa chữ, khi làm việc càng giống một võ phu, nhưng hôm nay vừa mở miệng lại toát ra lời dạy của thánh nhân, là do được Lục gia dòng dõi thư hương hun đúc, hay do mấy ngày nay anh ta luôn ngụy trang? Nếu là ngụy trang, lúc này sao lại để lộ như vậy?
Minh Cẩm nhẹ nhàng cắn môi, bỗng phát hiện chính mình căn bản nhìn không thấu người trước mắt. Anh ta nói lời này rốt cuộc có ý gì? Là tán đồng hay trào phúng?
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nói, "Nếu huynh hiểu rõ 'Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm', dĩ nhiên cũng biết 'Dù cho đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới'?"
"Ý của cô nương là," Lục Trạm bỗng cười khẽ ra tiếng, "Lời dạy của thánh nhân cũng có thể dùng trên người thương nhân?"
Minh Cẩm thầm rùng mình, biết chuyện này lảng tránh không được. Mẫu thân của nàng xuất từ thương hộ, bà cụ Phó ở nhà quản thúc Tề thị rất gắt cũng vì lý do đó, nếu Lục gia muốn tìm khuyết điểm từ nơi này, tương lai phỏng chừng nàng cũng phải chịu liên lụy, chi bằng thẳng thắn giảng giải rõ ràng.
"Trong rừng tuy có nhiều con đường khác nhau, nhưng cuối cùng đều dẫn đến cùng một đích." Minh Cẩm nhàn nhạt nói, "Đã xưng là lời dạy của thánh nhân thì vạn sự vạn vật đều tuân theo nguyên tắc này. Những công việc mệt nhọc và nguy hiểm sẽ luôn có người đứng ra thực hiện, giống như một quốc gia luôn cần những tướng sĩ bảo vệ. Mấy năm nay, ngoài biên quan có thể nói là bức tường nguy hiểm của đất nước, nếu không có những tướng sĩ sẵn sàng đứng dưới bức tường nguy hiểm, bình dân bá tánh chúng ta không thể an cư lạc nghiệp."
Đây là nới rộng đề tài để nhắc Lục Trạm, tuy thương hộ hèn mọn nhưng trong triều trọng văn khinh võ, địa vị của những người theo nghiệp binh gia dĩ nhiên cũng không cao. Ý của nàng rất rõ ràng -- Anh đừng chê bai nhà mẹ đẻ của tôi là thương nhân, dĩ nhiên tôi cũng kính trọng anh là tướng sĩ bảo vệ quốc gia, sẽ không vì nhà mình là dòng dõi thư hương mà chẳng thèm liếc mắt tới anh.
Minh Cẩm nói xong những lời này, gương mặt không khỏi ửng đỏ. Tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, đây là vì nàng muốn cố gắng giữ lại Lục Trạm, bằng không cứ đẩy lui hoặc mặc kệ thì tốt hơn, không cần phải nói chuyện vòng vo để làm hài lòng anh ta.
Mấy ngày qua, Phó gia gợn sóng liên miên cũng không bằng tâm trạng bấn loạn của Minh Cẩm.
Bởi vì mọi người cố tình sắp xếp, cứ mỗi khi nàng quay người là có thể nhìn thấy Lục Trạm. Lục Trạm bổ củi, cha Phó bèn kêu Minh Cẩm tưới hoa trong vườn; Lục Trạm tu sửa cửa sổ, Minh Lan và Minh Thụy bèn chạy vòng vòng quanh sân, làm Minh Cẩm thở hổn hển đuổi theo phía sau; ngay cả khi Lục Trạm hỗ trợ rửa sạch lu lớn trong nhà, Tề thị bèn sai Minh Cẩm đi phòng bếp an bài cơm nước cho bà cụ Phó.
Lục Trạm thích xăn tay áo để lộ cánh tay, cơ bắp săn chắc phồng lên khi anh ta dùng lực, đặc biệt đập vào mắt khi anh ta đang làm việc. Mồ hôi sáng chói dưới ánh mặt trời, uốn lượn quanh những đường nét thô ráp của cơ thể. Làn da trên cánh tay anh ta không đủ mịn màng và tinh tế, tuy hơi sẫm màu nhưng lại lộ ra một xúc cảm khác, khiến người chỉ muốn giơ tay chạm vào.
Bàn tay anh ta thừa hưởng màu da của cánh tay, hơi ngăm đen, đôi bàn tay tuy rất lớn nhưng khi làm việc lại vô cùng linh hoạt, ngón tay không thon dài, có khớp xương, có gân xanh và vết chai sần sùi, hoàn toàn khác hẳn với bàn tay thư sinh Minh Cẩm đã từng thấy qua.
Rõ ràng là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn, thế mà Minh Cẩm lại cảm thấy anh ta đẹp trai loá mắt.
Nơi nàng từng ở là một thế giới đề cao vẻ đẹp nữ tính, tất cả thiếu niên đẹp trai đều thanh tuấn nhu nhược y như thiếu nữ. Khi xuyên tới nơi này, trong phạm vi tiếp xúc của nàng là cha Phó thư sinh yếu ớt, hoặc Tề Tư Vinh thương nhân đẫy đà, ngoài ra mấy cậu nhóc như Tề Tĩnh Vũ, Minh Thụy đều bị nàng coi như con nít, hoàn toàn có thể xem nhẹ không cần kể tới.
Đẹp, xinh, tuấn mỹ, nhưng lại thiếu vẻ nam tính mà nàng trông đợi.
Mãi đến khi người này xuất hiện.
Lần đầu tiên Minh Cẩm cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa nam và nữ, thô ráp và tinh tế, phóng khoáng và mảnh khảnh, cứng rắn và mềm mại, hoàn toàn khác với những gì nàng đã thấy, thậm chí còn khác hơn với những gì nàng tưởng tượng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, vị hôn phu của mình là một người như vậy -- rất đàn ông!
Bắt đầu từ cái liếc mắt dọa người kia, ánh mắt nàng không khỏi dõi theo anh ta, nếu anh ta nhìn lại, trong lòng nàng sẽ "binh hoang mã loạn", nhưng nếu không nhìn thấy anh ta thì nàng càng thêm nôn nóng bất an.
Tốt xấu gì nàng cũng đã sống hai đời, chứng kiến quá nhiều chuyện tình lãng mạn, nếu không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì thật hết nói nổi.
Minh Cẩm tính giãy giụa một chút tượng trưng, nhưng thực mau cởi giáp đầu hàng, thừa nhận chính mình bị anh chàng đại quê mùa hấp dẫn, hoặc là nói, nàng đã bắt đầu thích người đàn ông này.
[Mi động tâm rồi,] Minh Cẩm nói với chính mình.
Chẳng hiểu sao nàng bỗng "nhất kiến chung tình" với vị hôn phu của mình, hơn nữa càng nhìn càng vừa ý, điểm này khiến cho Minh Cẩm dựa vào ký ức kiếp trước mà mười mấy năm qua chưa gặp được nan đề không biết phải làm sao? Cho dù thần kinh có mạnh mẽ tới đâu đi nữa, khi đụng trúng ái tình thì nàng chẳng khác gì tất cả phụ nữ trên thế giới, IQ đều là số âm.
Cũng may ưu điểm lớn nhất của Minh Cẩm chính là luôn nghĩ thông suốt, nàng mau chóng bình tâm thuận khí, đây đâu có gì nghiêm trọng, dù sao cũng là vị hôn phu của mình, không cần lao lực truy đuổi, cũng không phải lôi kéo làm quen, thật tốt quá rồi!
Cảm nhận được ép duyên cũng có hạnh phúc, Minh Cẩm thậm chí dùng ánh mắt "sắc nữ" mà thưởng thức Lục Trạm, tuy không dám nhìn chằm chằm thẳng mặt nhưng ngắm cánh tay một chút cũng đã chứ bộ! Đây không tính chiếm tiện nghi của anh ta, sớm muộn gì đều là của nàng, cứ suy nghĩ như vậy khiến lòng nàng tức khắc bình ổn.
Bên này Minh Cẩm bắt đầu vui vẻ suy nghĩ lung tung, bên kia Lục Trạm không đáp lời, tựa hồ cũng thất thần, hồi lâu mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Minh Cẩm, ánh mắt mang theo sức đàn áp thật mạnh, suýt làm Minh Cẩm thở không nổi.
Minh Cẩm nhịn không được chửi thầm, người này sao lại thế, khi nghiêm túc lên thế nào cũng đâm thẳng đến điểm yếu hại, khiến tim gan nàng như muốn đổi chỗ.
Một đôi hôn phu hôn thê da mặt dầy có thể so với tường thành trao đổi ánh mắt, hoàn toàn không màng đến bên cạnh còn có một thiếu niên mới bị tổn thương. Tề Tĩnh Vũ nhìn hai người kia trong chốc lát, tự nhiên cũng hiểu rõ. Lúc nãy nghe giới thiệu họ của Lục Trạm thì hắn đã thầm ngộ ra, bây giờ thấy hai người mắt qua mày lại, hắn bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng đằng hắng một tiếng.
Một tiếng ho nhẹ làm Minh Cẩm giật bắn mình suýt nhảy dựng lên, tức khắc mặt đỏ đến mức có thể xuất huyết. Thấy chưa, mỹ danh "Không đỏ mặt" hoàn toàn trở thành lịch sử!
Lục Trạm nhìn thoáng qua Minh Cẩm, yên lặng thả xuống ống tay áo cuốn lên, che lại phần da màu lúa mạch, khẽ gật đầu với Minh Cẩm, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
Minh Cẩm quay đầu để che đi gương mặt mất kiểm soát của mình, chỉ để lại một vành tai đỏ bừng cho Lục Trạm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]