Chương trước
Chương sau
Xuống được chân núi thì trời đã tối, bà cụ Phó lập tức đưa đám Minh Cẩm về nhà, cũng không biết rốt cuộc Quân Nghiên thế nào.

Minh Cẩm về đến nhà nhìn kỹ mới phát hiện ngọc bội bị nứt một đường ở giữa, cũng may phải soi lên ánh sáng mới thấy. Minh Cẩm vội vàng buộc chặt hà bao không dám lấy ra, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác khác thường.

Lúc trước khi Giang Du xuyên tới cũng bị quăng ngã đập đầu, sau đó ngọc bội rớt ra, lần này Quân Nghiên cũng giống thế, đụng đầu hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ tới hồi nàng mới xuyên tới đây cũng vừa mở mắt là thấy khối ngọc này...

Minh Cẩm càng nghĩ càng hoảng sợ, nhưng tự an ủi chính mình chỉ là trùng hợp, vẫn cất giữ ngọc bội trong người.

Một phen vất vả của bà cụ Phó cuối cùng không uổng phí, chưa đầy hai ngày, Triệu Tuân dẫn theo Triệu Hiên Tri tới nhà bái phỏng. Triệu Tuân và ông Phó nói chuyện trong thư phòng, Giang Du dí dỏm hài hước, dư sức lừa gạt mấy đứa nhóc, Triệu Hiên Tri thực mau chuyện trò rôm rả với Giang Du, chỉ tiếc hắn rất kín miệng, từ đầu tới đuôi đều không lộ ra nửa câu về Quân Nghiên. Giang Du cũng biết điều, chưa bao giờ hỏi thăm về Triệu gia, chỉ bình thơ luận văn, thỉnh thoảng đạo một hai câu danh ngôn, vậy mà đủ hù Triệu Hiên Tri xoay vòng vòng, làm Minh Lan luôn nhiệt tâm có chút sốt ruột.

Người Phó gia cảm thấy hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, bỗng nhiên nhận được thư từ Lục gia. Trong thư cho biết sức khỏe Lục lão phu nhân đột nhiên không tốt, Lục phu nhân sợ chậm trễ thêm ba năm, nói ba ngày sau sẽ phái người tới đón Minh Cẩm thành thân, của hồi môn gì đó chưa kịp chuẩn bị cũng không sao, thậm chí Lục thiếu gia bởi vì không dám rời giường bệnh tổ mẫu nên chỉ có thể sau khi thành hôn tới cửa thỉnh tội.

Bà cụ Phó trong lòng không vui, lúc này Tề thị và mẹ chồng đứng cùng một phe: Hấp tấp gả đi như vậy, người biết chuyện còn cho là cưới hỏi đàng hoàng, người không biết sẽ nghĩ đây là thu phòng nạp thiếp, đề nghị kiểu gì kỳ vậy?

Nhưng sau khi do dự một hồi, bà cụ Phó vẫn quyết định đồng ý thỉnh cầu của Lục gia. Minh Cẩm đã lớn tuổi, mọi người cũng đã gặp mặt Lục Trạm, nhân phẩm không kém, nếu không màng thị phi mà tức giận hủy bỏ cuộc hôn nhân này, danh dự giữ suốt bao nhiêu năm sẽ bị biến mất trong gang tấc, hơn nữa, chẳng lẽ muốn để Minh Cẩm tìm nhà chồng một lần nữa? Mười bảy tuổi mới đi tìm nhà chồng, chưa nói đây là một chuyện khó vô cùng, trong thôn căn bản không có đối tượng thích hợp.

Một khi quyết định, từ trên xuống dưới Phó gia bắt đầu bận rộn. Tuy Lục gia đã đồng ý của hồi môn có thể giản lược, nhưng Tề thị đâu thể nào để con gái mình xuất giá chật vật như vậy. Bà cố gắng tận sức thu xếp, không cho Minh Cẩm giúp đỡ mà sai sử Minh Lan quay vòng vòng, hoàn toàn không còn thời gian chơi đùa.

Minh Cẩm hóa ra lại rảnh rang nhất. Bà cụ Phó kêu nàng vào phòng, dạy nàng làm con dâu Lục gia thế nào, làm thế nào lấy lòng cha mẹ chồng, làm thế nào sống hòa thuận với em chồng, vân vân... Minh Cẩm ngồi nghe mà não sưng to, còn phải cố chống tinh thần ép bản thân phải nhớ kỹ. Rốt cuộc Phó gia và Lục gia đã quen biết từ xưa, bà cụ Phó coi như cũng có kinh nghiệm tác chiến, còn tốt hơn nhiều so với xuất giá mà chẳng biết gì.

"Con bé Lưu gia lại đây thăm Minh Cẩm." Tề thị nói khẽ với bà cụ Phó, "Cho phép Minh Cẩm gặp mặt đi ạ, coi như từ biệt."



Bà cụ ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu: "Không có lần sau."

Tề thị thưa vâng, vội dẫn Minh Cẩm ra khỏi phòng rồi kéo nàng sang một bên, lén đưa cho Minh Cẩm một hà bao nhỏ: "Con hãy giữ kỹ cái này, đừng để Lục gia biết, không chừng tương lai sẽ dùng tới."

Minh Cẩm cầm hà bao kia mới biết Tề thị rốt cuộc cho mình cái gì, trong lòng xót xa: "Nhà mình vốn dĩ không giàu... "

"Không giàu nhưng khi nữ nhi xuất giá phải có chút gì đó phòng thân." Tề thị thấy Minh Cẩm còn muốn từ chối bèn gạt đi, "Mẹ biết tổ mẫu sẽ cho con một phần, nhưng đó là phần của tổ mẫu, đây là phần của mẹ, tuy không quý giá bằng những thứ của tổ mẫu nhưng con đừng chê."

"Mẹ." Minh Cẩm nắm chặt hà bao, nước mắt trào ra.

"Được rồi, khóc cái gì?" Tề thị vội lau nước mắt cho nàng trong khi chính mình cũng nhỏ lệ, cuống quít quay đầu đi, "Tiểu Ngọc còn chờ con kìa."

Minh Cẩm rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm Tề thị một chút rồi lập tức buông ra.

"Con bé này làm cái gì không đâu!" Tề thị đỏ mặt, giơ tay đập nàng một cái, "Chẳng biết lớn nhỏ."

Minh Cẩm quay đầu lại cười với bà, xoay người vào phòng.

Lưu Tiểu Ngọc hiển nhiên đã đợi trong phòng một hồi, thấy nàng vào cũng đỏ mắt, đứng lên nửa ngày chưa thốt ra được một câu.

"Làm gì vậy?" Minh Cẩm kéo cô nàng ngồi xuống, "Tốt xấu gì cũng nổi danh là tức phụ đanh đá trong thôn, sao có thể rớt kim đậu làm giảm uy danh."

"Xì." Lưu Tiểu Ngọc phỉ nhổ, rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Vừa rồi ta còn lo lắng ngươi gả xa như vậy có thể chịu khi dễ hay không, hiện tại phát hiện thật là rỗi hơi nhọc lòng."

"Biết thì tốt." Minh Cẩm gật đầu, hất cằm, "Còn không phải là anh chàng quê mùa, sợ gì!"

Lưu Tiểu Ngọc biết nàng đang an ủi chính mình, thở dài, "Thôi đi, ở trước mặt ta không cần làm bộ làm tịch."

Minh Cẩm trầm mặc, hồi lâu mới khẽ khàng nói, "Ta thật không sợ."

"Ta biết ngươi không sợ." Lưu Tiểu Ngọc không buông tha, cứ trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.

Minh Cẩm rốt cuộc đỏ mắt, tất cả bộ dáng khoe mẽ và kiêu ngạo đều vứt sang một bên, gục đầu xuống, "Thật sự không nỡ rời nhà, không nỡ xa mọi người."

Lưu Tiểu Ngọc tiến lên nắm tay nàng, "Ta cũng không nỡ xa ngươi."



Minh Cẩm vươn tay ôm lấy Lưu Tiểu Ngọc siết chặt, vùi mặt vào cổ bạn hấp thụ ấm áp.

Người thời đại này thật sự rụt rè, muốn một cái ôm an ủi cũng khó quá, Minh Cẩm cảm thấy gần như chán nản muốn cắn người, nhưng bắt buộc điều chỉnh tâm tình, nhẹ nhàng trêu: "Trên người ngươi toàn mùi sữa."

Lưu Tiểu Ngọc cứng người một chút, đẩy ra Minh Cẩm oán trách: "Một ngày không đùa cợt ngươi không sống được à?"

"Hơi chút." Minh Cẩm hít mũi, thành thật gật đầu.

"Được rồi," Lưu Tiểu Ngọc móc trong tay áo ra một hà bao, "Đây là cho ngươi." Cảnh cáo nhìn Minh Cẩm, "Ngươi đừng nói mấy câu vô dụng với ta, ngoan ngoãn nhận lấy, bằng không ta lập tức trở mặt."

Minh Cẩm biết bạn mình luôn thật lòng, không chối từ, trịnh trọng cảm tạ rồi nhận lấy.

Lưu Tiểu Ngọc thấy nàng thu hà bao, rốt cuộc mỉm cười: "Nào, ngày mai phải đi nơi khác tiếp tục gây họa."

Minh Cẩm khẽ hừ một tiếng, nhìn Lưu Tiểu Ngọc oán giận: "Ngày mai ta phải đi, hôm nay ngươi mới lại đây, ta còn tưởng ngươi không tới."

"Sao có thể không tới?" Lưu Tiểu Ngọc xua tay, "Ta giúp lão nhà ta dựng chuồng gia súc cho nhà họ Triệu, không phải bận lắm hay sao, vừa dơ vừa hôi, hôm nay mới rảnh rỗi tắm rửa sạch sẽ tới tiễn cô nương đây."

"Triệu gia mướn người làm việc?" Minh Cẩm hơi ngạc nhiên, "Không phải họ có hạ nhân làm hết rồi sao?"

"Chỉ ở ngoài sân mà thôi, chưa từng bước qua nhị môn." Lưu Tiểu Ngọc ngẫm nghĩ rồi thấp giọng thì thầm, "Ta có nghe được một chuyện, không biết thật hay giả."

Minh Cẩm thấy cô nàng có vẻ thần bí, cũng tò mò nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Ta nghe nói, Triệu cô nương hình như bị té ngã hỏng đầu." Lưu Tiểu Ngọc thần bí hề hề hé lộ, "Vài ngày nay bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài."

"Té ngã hỏng đầu?" Minh Cẩm giật mình, tuy nàng và Minh Lan đều thắc mắc về thương thế của Quân Nghiên, nhưng chỉ cảm thấy cùng lắm là đập đầu hơi mạnh một chút, nhất thời đau quá ngất đi, làm gì tới nỗi té ngã hỏng đầu? "Là thành ngây ngốc hay chỉ choáng váng?"

"Nói là thần chí không rõ," Lưu Tiểu Ngọc đáp, "Cũng vì ngày đó vừa lúc lão nhà ta vào lấy tiền công nên nghe tiếng la hét om sòm, đứng ngoài nhị môn mà vẫn nghe rõ ràng, vì vậy còn được thêm một lượng bạc."

"La hét... cái gì?" Minh Cẩm bỗng cảm thấy mí mắt giựt liên hồi, trái tim cũng không chịu khống chế cứ đập thình thịch.

"Ta cũng không biết," Lưu Tiểu Ngọc lắc đầu, "Nghe lão nhà ta nói giống như bị... ma nhập."



Minh Cẩm cảm thấy lông tơ sau gáy dựng đứng, tay vỗ về ngực vừa lúc chạm phải hà bao bên trong, thậm chí có thể cảm giác độ cứng của miếng ngọc bội, nhịn không được rùng mình.

"Ngươi làm sao vậy?" Lưu Tiểu Ngọc nhận ra sắc mặt Minh Cẩm không đúng, vội hỏi.

"Không có việc gì." Minh Cẩm lắc đầu, cười miễn cưỡng, "Có thể hai ngày nay lo lắng quá mức, vừa rồi cười một hồi mới thấy mệt."

"Muốn đuổi ta đi cứ việc nói thẳng." Lưu Tiểu Ngọc khẽ hừ một tiếng, đứng dậy.

"Không phải." Minh Cẩm mặt mày đáng thương vô cùng giữ chặt cô nàng, "Ta còn muốn nói chuyện với ngươi thêm một lát."

"Không cần khách sáo với ta," Lưu Tiểu Ngọc cười xua tay, "Ta chọc ngươi thôi, ai biểu ngươi luôn giễu cợt ta."

Minh Cẩm tức khắc giận dỗi đập nàng ta một cái: "Bầu không khí đang tốt đều bị ngươi phá hỏng."

"Rốt cuộc là ai phá hỏng còn chưa biết đâu." Lưu Tiểu Ngọc xoay người hướng ra cửa, nghiêm mặt bảo Minh Cẩm, "Ngươi mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai còn bận rộn lắm."

Lúc này Minh Cẩm mới gật đầu, tuy nàng thật sự luyến tiếc người bạn chơi thân từ nhỏ, nhưng tin tức vừa rồi đích xác khiến nàng kinh hãi đến mức không cách gì bình tĩnh nói chuyện với Lưu Tiểu Ngọc, đành phải lưu luyến tiễn bạn ra cửa.

"Đừng tiễn nữa, mau quay về đi." Lưu Tiểu Ngọc dừng bước, giơ tay vỗ vỗ Minh Cẩm, "Đâu phải chỗ nào quá xa xôi, không chừng một hai năm nữa ta sẽ kêu Lý Tiến đưa cả nhà đến thăm ngươi."

Một câu nói ra khiến Minh Cẩm thông suốt, nàng luôn cảm thấy điều kiện giao thông ở cổ đại quá kém, ra ngoài không tiện, nhưng nếu tính ra thì kinh thành chỉ cách thôn này mấy chục dặm, cho dù đi bộ cũng không mất quá nhiều thời gian, thật đúng là không cần thiết làm như sinh ly tử biệt. Không có ô tô phi cơ thì còn xe la xe ngựa, không có xe la xe ngựa thì vẫn còn đôi chân.

Lúc này Minh Cẩm mới cười tươi một lần nữa, gật đầu nhìn Lưu Tiểu Ngọc dần dần đi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.