Minh Cẩm thầm hít sâu mấy cái, con nhỏ này rõ ràng tới đây kiếm chuyện, trước đây nàng không biết nó kiêu ngạo đến thế, hôm nay xem như mở mang tầm mắt.
Sở Hoài Uyên có thể coi như là người giám hộ của Tiểu Văn, thế mà nó dám nói chuyện kiểu vậy với bậc cha chú, hèn chi có gan xúi giục Xuân Sinh đi giết người diệt khẩu. Con nhỏ này đúng là bị đám đàn ông không biết cách nuôi dạy trẻ con dung túng thành tính tình như vậy, hiện giờ gây ra chuyện lớn mà vẫn được đám chú bác bao che vì áy náy với chiến hữu chết trận. Nếu thằng bé Tiểu Nguyên trong nhà mà cũng được nuôi dưỡng thành dạng này, Minh Cẩm phải đau đầu dài dài.
Nghe giọng điệu của Tiểu Văn có vẻ Lục lão cha và Lục lão nương rất thân thiết với nó, chắc hẳn hai người họ bài xích Minh Cẩm cũng có một phần nguyên nhân là hy vọng Tiểu Văn tới làm con dâu nhà mình.
Minh Cẩm đột nhiên sầu lo, vụ lấy chồng này phải chăng chỉ là cái cớ Tiểu Văn dùng để đến kinh thành. Nó vì muốn gả cho Lục Trạm mà có thể xúi giục kẻ khác giết người, sao có thể dễ dàng buông tay đồng ý gả đến thôn khác?
Minh Cẩm không khỏi liếc bọc đựng súng kíp trên bàn, lại nhìn sang Lục Trạm đứng bên cạnh, hơi an tâm.
Trong lòng suy tư, Minh Cẩm giơ tay rót trà cho hai người, chờ Sở Hoài Uyên lên tiếng. Nàng không tin nhóm võ quan kia thuộc hạng người "bảo thì đến, đuổi thì đi",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527004/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.