“Không thể được.” Không chờ Lục Trạm mở miệng, Minh Cẩm lắc đầu trước.
“Vì sao?” Trong mắt Tiểu Văn rõ ràng lộ ra vẻ khiêu khích và khinh thường, “Ngay cả một tiểu cô nương như ta cũng khiến ngươi sợ? Ta đâu thể ăn ngươi.” Nhân tiện muốn kéo luôn Lục Trạm xuống nước, nó hờn dỗi liếc Lục Trạm một cái, “Ánh mắt Trạm ca thật kém.”
Lục Trạm đang muốn lên tiếng, Minh Cẩm nhéo nhéo cánh tay chồng.
“Đúng vậy, dù sao một mạng người đã mất trong tay ngươi,” Minh Cẩm nhàn nhạt nói, “Ta rất quý trọng mạng của mình, không lý gì vô duyên vô cớ đơn độc nói chuyện phiếm với kẻ muốn hại chết ta, mặc kệ kẻ đó là tiểu cô nương hay lão phu nhân đều không được.”
Nàng rất thắc mắc, chẳng lẽ chặn miệng của cả nhà Xuân Sinh thì mọi người không hề đàm luận vụ này, chẳng lẽ Tiểu Văn cho rằng mọi người tin tưởng vụ này không liên quan đến nó? Thậm chí chính bản thân nó cũng thật sự cảm thấy vụ này không liên quan đến mình? Có thể tiếp tục kiêu ngạo như thế?
Minh Cẩm đơn giản đâm thủng lớp giấy cửa sổ, nói rõ ràng cho nó biết: Đừng tưởng rằng lấy một mạng người rồi bỏ tiền ra che đậy là xong việc! Ít nhất Minh Cẩm sẽ nhớ kỹ cả đời, nàng tin tưởng trên thế giới này vẫn còn không ít người sẽ không quên được Xuân Sinh.
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!” Tiểu Văn mặt mày tái xanh, khẩn trương nhìn thoáng qua Lục Trạm.
“Trước khi chết Xuân Sinh có nhắc tới ngươi.” Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2527002/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.