Chương trước
Chương sau
Địa hình Đông Viên tương đối dốc đứng, nếu không quen chỗ này rất khó điều khiển xe ngựa vào thôn, nhất là loại xe ngựa rộng lớn trang trí nhiều hoa văn xinh đẹp. Chiếc xe chậm rãi bò vào Đông Viên, đi mất gần nửa canh giờ.

Xe ngựa rốt cuộc ngừng trước cửa Lục gia, bước xuống xe là một nữ tử ăn diện như một cô nương, phủi bụi trên người rồi đi đến cổng chính gõ cửa.

Minh Cẩm nghe tiếng gõ cửa nhưng không muốn nhúc nhích tí nào. Lục Trạm suy nghĩ cả đêm, vừa được nàng khuyên giải ngủ bù, nghe động tĩnh lập tức mở bừng mắt, đẩy chăn rời giường.

“Để em ra.” Minh Cẩm nhỏm dậy, hôn lên trán Lục Trạm rồi xoay người ra ngoài.

Lục Trạm ừ một tiếng, thong thả mặc quần áo.

Minh Cẩm ra cổng, thấy người tới là ai không khỏi hơi sửng sốt, sau đó hiểu ngay.

Nữ tử trước mặt ăn mặc lộng lẫy, ánh vàng tỏa sáng như muốn khoác lên vẻ cao quý đoan trang, khổ nỗi bộ dạng gái phong trần lại không cách gì che giấu được, một thân trang phục quá mức khoe khoang càng biểu hiện rõ hơn xuất xứ của ả.

“Cô nương nhà ta đến thăm Lục Tướng quân.” Tri Xuân mỉm cười gật đầu chào Minh Cẩm.

Chậc chậc, quá mức coi trọng diễn xuất bề ngoài mà mất đi khí chất bên trong.

Minh Cẩm cười mỉa mai, trong lòng hơi thất vọng, nàng vốn chờ mong có thể nhìn thấy một giai nhân khuynh thành, hiện giờ chỉ được đến thế mà thôi.

Đã lâu không gặp, Tri Xuân thật ra cũng có thay hình đổi dạng, nhưng dáng dấp này mang theo đặc điểm chỉ có của gái lầu xanh, cho dù có hất cao cằm cũng không nhìn ra nửa điểm quý phái.

“Tướng quân?” Minh Cẩm nhướng mày, “Cô nói đùa à? Tướng công nhà ta là nông phu bình thường trong thôn, đâu gánh nổi danh xưng Tướng quân.”

“Dĩ nhiên cô không thể nhận ra sự ưu việt của anh ta.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong xe ngựa, so với trước kia mang theo chút nũng nịu khiến Minh Cẩm nhíu mày.



Tri Xuân vội bước tới vén rèm cho Quân Nghiên rồi đỡ cô ả xuống xe ngựa, thật giống như đang hầu hạ một tiểu thư quý tộc.

Minh Cẩm nhếch môi trào phúng, nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Quân Nghiên. Hiện tại cô ả mang một thân phận thấp kém nên càng muốn chứng minh bản thân thật là cao quý và thuần khiết, giống như chiêu bài "Bán nghệ không bán thân", cái gọi là thanh cao nghĩa là không chịu để ai giúp chuộc thân.

“Đã lâu không gặp,” Quân Nghiên nhìn Minh Cẩm, ý cười lãnh đạm, “Minh Cẩm.”

“Chúng ta quen nhau sao?” Minh Cẩm bày ra vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng nói cho Quân Nghiên biết người nàng quen là Triệu tiểu thư đã chết chứ không phải cô ả đầu bảng của Phù Dung hiên.

Trong mắt Quân Nghiên hiện lên một tia tức giận, híp mắt nhìn Minh Cẩm cười nói: “Làm ơn thông bẩm chủ nhân, có khách tới chơi.”

Ngụ ý nàng chỉ là một nha hoàn trong nhà? Minh Cẩm cũng híp mắt, cười khẩy một tiếng rồi xoay người đi vào.

Tuy hiện tại Đông Viên đang ở thế hạ phong, đấy cũng vì cả Lục Trạm và Minh Cẩm đều không muốn cúi đầu với cỗ thế lực đằng sau Quân Nghiên, lúc này đương nhiên không cần nhường nhịn.

Tính luôn xa phu đánh xe mới chỉ có ba người, chẳng lẽ nàng còn phải sợ?

Minh Cẩm thản nhiên đi vào nhà, mỉm cười nhìn Lục Trạm đứng ở cửa phòng: “Chàng cứ nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì hết.”

Lục Trạm sớm đã thấy được hết thảy bên ngoài, nghe Minh Cẩm nói vậy cũng chỉ gật gật đầu, đi theo Minh Cẩm trở vô.

Quân Nghiên không ngờ Minh Cẩm sẽ bỏ mặc mình như thế này, nhìn Minh Cẩm vào nhà không thấy tăm hơi, tức giận đến ngứa răng hung hăng đập cửa.

Minh Cẩm và Lục Trạm lo làm việc của mình. Lục Trạm bắt đầu lắp ghép bàn viết lại bị đập tan tành lần nữa, Minh Cẩm vừa vá quần áo rách cho chồng vừa nhìn Tiểu Nguyên chơi với Lục Phi.

Ngày hôm qua Sở Hoài Uyên kê cho chính mình một liều thuốc, nói uống vào sẽ nhanh chóng bình phục nhưng sẽ hôn mê trong vòng hai ngày, kêu mọi người không cần lo cho hắn, chỉ cần một ngày ba bữa bón nước cho hắn là được. Vì thế lúc này chả phải lo lắng tiếng ồn đánh thức hắn.

Quân Nghiên hiển nhiên rất nhẫn nại, sau khi cơn tức qua đi bèn nhớ tới mục đích lần này mình đến đây, thế là hất cằm quay về xe ngựa nghỉ ngơi để Tri Xuân tiếp tục gõ cửa, cũng mặc kệ vài gương mặt hung thần ác sát của hàng xóm đã nhìn thăm dò vài lần, làm Tri Xuân sợ tới mức nổi da gà.

Người đầu tiên kìm nén không được quả nhiên là Lục Phi, nhóc bị tiếng đập cửa rầm rầm cực có tiết tấu chọc giận. Mới đầu nhóc nhìn xung quanh xem rốt cuộc là ai quấy rối, hồi lâu không phát hiện người nào bèn bắt đầu nóng nảy, miệng la hét một tràng ngôn ngữ ngọng nghịu chả ai hiểu được. Nào ngờ tiếng đập cửa khó chịu vẫn cứ tiếp tục truyền vào tai nhóc mặc kệ nhóc ở đầu giường hay cuối giường, rúc trong lòng Minh Cẩm hay ngồi trên đùi Lục Trạm, ở góc phòng này hay ở góc phòng kia.

Lục Phi rốt cuộc nhịn không được òa khóc, Minh Cẩm vội bế nhóc lên dỗ dành, bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa.

“Con bế thằng bé vào buồng trong đi.” Lục Trạm bảo Tiểu Nguyên.

Tiểu Nguyên thưa vâng, tiếp nhận Lục Phi đi vào phòng mình.

“Ai đó?” Lục Trạm ở trong nhà lười biếng lên tiếng.

“Cố nhân tới thăm.” Giọng Tri Xuân hiển nhiên không còn mạnh mẽ như lúc mới đến, nghe có chút yếu ớt đáng thương.

Minh Cẩm và Lục Trạm liếc nhau, đều cảm thấy bất lực. Sự nhẫn nại của Quân Nghiên hiển nhiên không tệ, bị phớt lờ như vậy mà cũng không chịu đi. Vốn dĩ cư dân Đông Viên đang khá bất an vì tin tức phải dọn nhà, hơn nữa còn có người làm ầm ĩ trước cửa Lục gia, tuy những nhà khác sẽ không trực tiếp trút giận bằng hình thức khóc nháo giống Lục Phi, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy cũng không tốt.



“Vào đi.” Lục Trạm đứng ở cửa phòng, nhặt một hòn đá dưới đất ném ra cổng.

Cũng không biết anh chàng dùng lực thế nào mà thấy hòn đá xoay tròn một cách khó hiểu, đập đúng vào then cửa mở cổng.

Quân Nghiên vừa nghe tiếng Lục Trạm bèn lập tức xuống xe ngựa, vừa lúc chứng kiến một màn trước mắt. Tuy cô ả từ miệng đối phương nào đó biết được khả năng của Lục Trạm nhưng vẫn bị kinh ngạc sững sờ, ánh mắt lóe lên một tia thưởng thức sáng rực.

Ngay cả Minh Cẩm ở trong phòng cũng không khỏi thầm hoan hô Lục Trạm, gần như hoài nghi mình xuyên tới thế giới võ hiệp. Khổ nỗi nếu Lục Trạm muốn dùng chiêu này để dằn mặt Quân Nghiên thì e là không thành công. Thực rõ ràng, sau khi Quân Nghiên nhìn thấy chiêu ấy thì càng hưng phấn gấp trăm lần so với lúc cô ả mới tới.

Quân Nghiên mau chóng định thần, cố gắng hết sức để duỗi thẳng cổ, đặt tay lên cánh tay Tri Xuân, vẻ mặt "ngạo thị quần hùng" đi vào nhà.

“Có việc gì?” Lục Trạm uể oải như con mèo không ngủ no, quay lại phòng tìm cái ghế dựa ngồi xuống.

Minh Cẩm cố kiềm chế không trợn trắng mắt, cũng chẳng thèm đứng dậy, chỉ vào chiếc ghế đẩu duy nhất trong góc phòng: “Nhà không có ghế, ngồi tạm đi.”

Trong phòng khách tổng cộng có hai chiếc ghế dựa, vốn dĩ có thêm hai cái ghế đẩu, ngày đó lúc Lục Trạm lên cơn tức mà Minh Cẩm đã quên thu hồi, hiện giờ thành một đống gỗ nằm trong phòng củi.

Còn một cái trước mắt bị Lục Trạm đập mẻ một miếng, hơi... khó coi chút xíu.

Trong nhà thật đúng là chưa bao giờ tiếp khách như vậy, thông thường cánh đàn ông sẽ ngại ở trong phòng khách quá ngột ngạt nên thích nói chuyện ngoài sân, còn các phụ nữ đều được Minh Cẩm đón vào buồng trong ngồi trên giường đất nói chuyện.

Còn Quân Nghiên thì chưa đủ tư cách để được Minh Cẩm mời vào nội thất.

Quân Nghiên chê bai nhìn thoáng qua chiếc ghế đẩu sứt sẹo, nén giận ngồi xuống.

Sau khi chiếc ghế cuối cùng được sử dụng thì dĩ nhiên không còn vị trí cho Tri Xuân, chỉ có thể đứng sau lưng Quân Nghiên. Nhìn một thân vàng chóe của Tri Xuân, Minh Cẩm ngầm lắc đầu, thật là, thậm chí làm nha hoàn cũng không đủ tiêu chuẩn.

“Lần này tôi tới đây là muốn gặp huynh một chút.” Quân Nghiên nhìn Lục Trạm với ánh mắt vô cùng dịu dàng, mang theo chút thương tiếc và không đành lòng.

Chỉ một ánh mắt mà Minh Cẩm cảm giác mình sắp nổi lửa, hít sâu vài hơi cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng.

“Chưa chết đâu, cảm ơn!” Lục Trạm không mặn không nhạt chìa ra một câu.

Quân Nghiên hiển nhiên bị nghẹn một chút nhưng không hề tức giận, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không hại huynh.”

“Ngươi còn muốn hại ta đến mức nào?” Lục Trạm có phần buồn cười nhìn Quân Nghiên.

Nếu làm hắn chịu cảnh khốn khổ nhà tan cửa nát mà vẫn chưa tính là hại hắn, vậy hắn thật tò mò cái gì mới coi như làm hại.

“Huynh không thuộc về nơi này,” Quân Nghiên kiên nhẫn giải thích, “Huynh là hùng ưng bay lượn trên bầu trời, không nên vì những người này mà bị mắc kẹt ở đây, bọn họ sẽ hủy hoại cuộc đời huynh.”



“Không đến phiên ngươi chỉ trỏ vào cuộc đời của ta.” Sắc mặt Lục Trạm trở nên lạnh lùng, phải làm thế nào với cái thứ nghe không hiểu tiếng người này?!

“Huynh còn chưa nhận ra giá trị của mình.” Sự thương hại trong mắt Quân Nghiên càng thêm rõ ràng, quay ra sau gật đầu ra hiệu cho Tri Xuân.

Tri Xuân cầm một cuộn tranh rất lớn và đưa nó bằng cả hai tay cho Quân Nghiên.

Quân Nghiên nhận lấy, tháo sợi dây cột cuộn tranh, nhìn thoáng qua chiếc bàn rõ ràng không đủ lớn, quyết định trải cuộn tranh trên mặt đất.

Đó là một tấm bản đồ vẽ rất tỉ mỉ, chú thích rõ từng ngọn núi, con sông, thị trấn, làng mạc.

Minh Cẩm hết hồn mở to mắt, thời đại này bản đồ cực kỳ trân quý và hiếm thấy, một tấm bản đồ vừa lớn vừa chi tiết như vậy có thể đạt đến trình độ tiết lộ cơ mật quân sự rồi còn gì.

Lục Trạm cũng biến sắc, gầm lên: “Con mụ này, rốt cuộc ngươi định làm trò gì vậy?!” Nói xong, không biết anh chàng làm thế nào mà vừa nhấc chân là cửa phòng lập tức đóng sầm lại, phát ra tiếng động thật lớn.

“Huynh nhìn đi!” Quân Nghiên chỉ vào tấm bản đồ trên mặt đất, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập hưng phấn, “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, tất cả đều là vùng đất chúng ta sắp chinh phục. Chúng ta sắp sửa thu hồi toàn bộ lãnh thổ bị Man tộc xâm chiếm, còn huynh sẽ là một chiến tướng vĩ đại nhất trên thế giới này, sẽ là vị thần chiến tranh xông pha nơi tuyến đầu, khiến địch nhân nghe danh đã sợ vỡ mật!”

Quân Nghiên tuyên bố một cách dõng dạc hùng hồn, Minh Cẩm nghe đến toát mồ hôi lạnh đầy người.

“Đừng nói bậy!” Minh Cẩm rốt cuộc không nhịn được đứng bật dậy, căm tức nhìn Quân Nghiên: “Tướng công nhà ta đã sớm xuất ngũ về quê, là một nông phu chân chính, sao có thể trở lại chiến trường?”

Có lẽ trong mắt Quân Nghiên, Lục Trạm nên là nhân vật vào sinh ra tử nào đó trong truyện, nhưng Minh Cẩm muốn hỏi một câu, dựa vào cái đinh gì?

Bọn họ đang hài lòng với cuộc sống của chính mình, dựa vào cái đinh gì mà phải đi chiến đấu để mở rộng lãnh thổ cho người nào đó?

Chiến loạn vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng bá tánh, mặc kệ giương cờ hiệu gì, lấy danh nghĩa cao thượng cỡ nào.

Mà Minh Cẩm sẽ tuyệt đối không cho phép người đàn ông của mình dùng mạng để đổi lấy một hư danh hão huyền không thể giải thích được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.