Sự tình tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, nhưng Lục Trạm và Minh Cẩm đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Trường hợp xấu nhất chính là chuyển đi nơi khác, chỉ cần bọn họ không gia nhập phe đảng của Quân Nghiên, phỏng chừng Hoàng đế cũng không hơi đâu bỏ công đối phó với một đám thương phế binh.
Sau khi đưa ra quyết định, Minh Cẩm và Lục Trạm bắt đầu bận rộn thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng toàn bộ dân cư Đông Viên dọn nhà.
Sở Hoài Uyên tỉnh dậy sau cơn hôn mê, và điều đầu tiên là chính thức xin lỗi Minh Cẩm.
“Lúc trước là ta sai rồi, hy vọng tẩu tử có thể tha thứ.” Sở Hoài Uyên thành khẩn nói, ánh mắt mang theo tia thống khổ.
“Tiểu Văn muốn anh làm gì?” Minh Cẩm lạnh mặt hỏi.
Sắc mặt Sở Hoài Uyên lập tức trở nên rất khó coi, trợn mắt nhìn Minh Cẩm.
“Tôi chỉ muốn biết,” Minh Cẩm thở dài, “Trước khi rời Đông Viên rõ ràng Tiểu Văn đã tính toán đối phó tôi, hiện giờ tất cả kế hoạch lại giống như do Quân Nghiên đứng ra. Tôi không tin Tiểu Văn sẽ không trực tiếp làm điều gì đó nhắm vào tôi.”
Sở Hoài Uyên há miệng thở dốc, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, cố gắng nuốt nước miếng: “Tẩu tử sẽ không mong biết được đâu.”
“Mặc kệ tôi nghe xong trong lòng cảm thấy thế nào,” Minh Cẩm lắc đầu, “Tôi cần phải biết sự thật. Thời gian qua vì con khốn đó luôn khiến tâm thần tôi không yên, nếu anh hy vọng tôi tha thứ, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-hoa-tren-gam/2526888/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.