Chương trước
Chương sau
Lối ra của ga tàu cao tốc.

Triệu Tử Ngôn và Kỳ Yến mắt to trừng mắt nhỏ.

Triệu Tử Ngôn thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: “Anh tới đây làm gì!?”

Kỳ Yến không thèm để ý đến cậu, anh đội mũ lưỡi trai trong tay lên, xoay người lấy va li của Thẩm Ý, cất vào trong cốp taxi. Anh mở cửa xe, để Thẩm Ý ngồi lên ghế phó lái, lúc này mới rút đầu ra ngoài, cho Triệu Tử Ngôn một ánh mắt: “Đi lên.”

Triệu Tử Ngôn cực kỳ khó chịu, khoanh hai tay lại: “Tôi không lên!”

Biết được Thẩm Ý quyết định tạm thời trở về Nam Vu, cậu bị ba phái tới đón người, ai mà ngờ thế mà Kỳ Yến lại đến đây trước cậu. Chị của cậu còn cười ha hả đi ra với anh ta, làm Triệu Tử Ngôn tức đến mức muốn nổ phổi, sao chị gái nhà cậu luôn khiến cho mọi người nhọc lòng, sợ rằng có ngày bị người ta bán mà còn đi giúp người ta đếm tiền!

Kỳ Yến thấy cậu từ chối cũng không khuyên nhủ, nói: “Được thôi, vậy thì cậu tự mình đi về đi.” Nói xong liền muốn đóng cửa xe.

Thẩm Ý nhìn hai người, quả thật có chút dở khóc dở cười, vội khuyên bảo Triệu Tử Ngôn lên xe. Lúc này, Triệu Tử Ngôn mới leo xuống bậc thang, không tình nguyện ngồi vào hàng phía sau, dùng ánh mắt đánh giá Kỳ Yến vài lần.

Sau hai mươi phút thì đã đến nội thành, việc đầu tiên Triệu Tử Ngôn làm là nhảy xuống xe, nhanh chóng giúp Thẩm Ý lấy hành lý. Vừa quay đầu lại, phát hiện chị của cậu và Kỳ Yến đang đứng song song, hai người đang cúi đầu phát tin tức. (?)

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Triệu Tử Ngôn lập tức cảnh giác, chen vào giữa hai người, lùi lại vài bước để bảo vệ Thẩm Ý.

Kỳ Yến không mặn không nhạt nhìn cậu một cái, cất điện thoại, gật đầu tạm biệt với Thẩm Ý. Nhìn người dần đi xa, lúc này Triệu Tử Ngôn mới xoay người, nhìn Thẩm Ý chằm chằm rồi lắc đầu thở dài.

Thẩm Ý cảm thấy khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Triệu Tử Ngôn chỉ hận rèn sắt không thành thép(*),chọc chọc vào trán cô: “Chị, không phải em nói chị, chị thật sự không biết bản thân mình rất xinh đẹp sao?”

(*) Hận rèn sắt không thành thép, hay chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn. (Nguồn: Từ điển Trung Việt)

Thẩm Ý mơ hồ mở to đôi mắt.

Triệu Tử Ngôn thở dài, dù là Tề Ngôn hay An Qua cũng đều làm cậu thấy chướng mắt và không tin tưởng. Cũng may trong kỳ thi tuyển sinh vừa rồi, cuối cùng cậu cũng đã đậu vào trường Nhất Trung, giờ đây, cậu có thể yên tâm ở cạnh để bảo vệ chị mình rồi.

Triệu Tử Ngôn lấy di động ra, khó khăn đánh từng chữ: “Tóm lại, sau này ở bên ngoài, chị  ít giao du với mấy loại con trai xấu xa một chút!”

———

Tháng chín, trường Trung học số 1 Nam Vu khai giảng.

Nhịp độ học tập của lớp 12 rõ ràng tăng lên rất nhiều, mới một buổi sáng mà đã phải làm năm bài kiểm tra. Chế độ học của các môn tự chọn cũng bắt đầu được thực hiện, thời khóa biểu của Kỳ Yến giống với Thẩm Ý, sau khi hết giờ nghỉ trưa, cô liền đi tìm Kỳ Yến, hỏi anh có muốn đi đến phòng bộ môn Vật lý không.

Kỳ Yến đồng ý, cuộn bài kiểm tra và sách vở rồi nhét vào cặp, đưa tay về phía cô: “Đưa cặp sách của cậu cho tôi cầm.”

Thẩm Ý hiểu ý, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn rồi đưa cặp sách cho anh, sau đó tự giác lấy ly nước trên bàn cầm chung với ly của mình.

Hai người cùng đi vào phòng bộ môn Vật lý, tìm chỗ để ngồi. Ai ngờ Kỳ Yến vừa mới ngồi xuống thì lại nhìn thấy An Qua đang ngồi ở bàn trước. Trong lòng anh không nhịn được mà chửi bậy một tiếng. Nghe thấy có tiếng động, An Qua liền quay đầu lại: “Ý Ý, cậu cũng học ở phòng này sao?”

Thẩm Ý cười híp mắt: “Cậu cũng học ở đây à? Thật trùng hợp.”

An Qua nhìn người ngồi cùng bàn với cô, lập tức kinh ngạc: “Bạn học Kỳ cũng chọn học môn này sao? Trùng hợp thật đấy.”

Kỳ Yến: “……….” Trùng hợp cái đầu cậu, không khéo một chút nào!

Sau khi kết thúc tiết Vật lý, tiết thứ hai sẽ là môn Sinh học, Kỳ Yến và Thẩm Ý không uqay về lớp 10-15 mà trực tiếp đi lên phòng học ở lầu hai. Ai ngờ lại gặp phải An Qua.

An Qua chào hỏi bọn họ, trong thời gian học còn xoay người mượn đồ dùng học tập của Thẩm Ý ba lần, mỗi lần như vậy, Kỳ Yến đều sẽ chủ động lấy đồ của mình đưa cho cậu ta.

Kỳ Yến ngoài cười nhưng trong không cười: “Bạn học cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau, đừng khách sáo.”

Sau môn Sinh học là môn Hoá học, Kỳ Yến nghĩ thầm, đừng gặp lại, nếu không thì tiểu tiên nữ sẽ phải học chung lớp với người này cho đến kì thi đại học, nghĩ thôi cũng đã khiến anh phát cáu.

Nhưng cố tình lại là nghĩ cái gì thì cái đó đến.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười và động tác vẫy tay chào bọn họ của An Qua, Kỳ Yến không thể kéo khoé môi giả để cười dù chỉ một cái.

Mẹ nó, thật xui xẻo!

Sau khi tan học, Thẩm Ý hẹn làm bài tập với Kỳ Yến.

Kỳ Yến đang thu dọn sách vở ở chỗ ngồi, anh nhướng mắt lên, lạnh lùng nhìn An Qua đang đứng chờ bên ngoài phòng học, khoé môi nở một nụ cười mỉa mai.

Anh nói: “Quá đông, chưa muốn đi.”

Thẩm Ý thấy anh lắc đầu, ngẩn người.

Kỳ Yến cũng đứng dậy, cà lơ phất phơ dùng một tay đeo cặp lên trên vai. Anh cúi đầu nhìn Thẩm, vẻ mặt không lạnh không nhạt, sau đó quay quay đầu đi ra phòng học.

Ngược lại, Cố Ức ở một bên chạy lại nói cho cô tin tức: “Tiểu tiên nữ, cậu đừng để ý, gần đây tâm trạng của anh Yến không tốt.”

Thẩm Ý cũng nhìn ra, sau khi khai giảng một tuần thì thái độ của Kỳ Yến đối với cô hình như có chút lạnh nhạt, là do tâm trạng không tốt sao? Thẩm Ý rất muốn hỏi anh nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Cố Ức chạy ra ngoài lớp học, đuổi theo bước chân Kỳ Yến.

“Anh Yến, anh Yến.” Cố Ức chạy đến bên cạnh anh: “Có phải anh tức giận vì cái tên tiểu bạch kiểm(**) kia không? Tuy tiểu tiên nữ đối với cậu ta có tốt hơn một chút, nhưng em thề, em quan sát rất kỹ, cô ấy đối xử với tên tiểu bạch kiểm đó tuyệt đối không tốt bằng khi đối xử với anh! Bằng không,vì sao đến giờ tụi em vẫn chưa trùm bao tải lên tên tiểu bạch kiểm kia rồi đánh cậu ta một trận cho anh hả giận?”

(**) Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh nhã nhặn, trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc),công tử bột…. (Nguồn: từ-điển.com)

Cố Ức cũng chọn học môn Sinh, Hoá, Vật Lý, mấy ngày nay học chung phòng với bọn họ, cậu ta quyết tâm muốn trở thành con sâu trong bụng của đại ca nên tất nhiên sẽ biết được nguyên nhân làm Kỳ Yến không vui.

Kỳ Yến dùng khuỷu tay chọc vào bụng cậu ta: “Cút.”

Cố Ức gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Nhưng anh Yến, anh thích tiểu tiên nữ mà lại không nói cho cô ấy biết, lỡ như cô ấy bị người khác lừa chạy mất thì phải làm sao?”

Kỳ Yến tiến lên một bước, đang định nói “Cục cớt, ông đây không yêu sớm”, nhưng lời nói ra ngoài miệng lại thành: “Này, vậy có cách nào để cô ấy biết, nhưng… không làm cô ấy sợ không?”

Tiểu tiên nữ của anh là một cô gái ngoan, chỉ một lòng thích học tập, nếu cô biết tâm tư này của anh, nhất định sẽ sợ tới mức không bao giờ để ý đến anh nữa. Kỳ Yến nghĩ đến việc này liền không yên tâm, nếu như hôm nay đi làm bài tập cùng với họ, vậy thì thái độ thù địch của anh với An Qua sẽ bị bại lô. 

Cố Ức nghĩ nghĩ, nói: “Con gái ấy à, nếu không thích người vừa đẹp trai vừa có tiền giống như anh Yến, thì chắc sẽ thích người học giỏi, giống như….”

Giống như cái tên An Qua kia, Kỳ Yến liền đen mặt.

Cố Ức ho một tiếng: “Dù sao thì anh Yến, anh chỉ cần thường xuyên xuất hiện trước tiểu tiên nữ tạo cảm giác tồn tại, nếu không có người nào ưu tú hơn anh xuất hiện, chắc chắn trong trong mắt tiểu tiên nữ chỉ có một mình anh.”

Kỳ Yến đau đầu xoa xoa thái dương, tự cảm thấy bản thân mình khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể làm. Anh nói: “Được rồi, trước tiên mày cứ coi chừng kĩ An Qua, không được để cậu ta nói chuyện với Thẩm Ý quá 3 câu.”

———

Mỗi tuần, trường Nam Vu đều có một bài tập thể dục theo nhạc.

Ai ngờ tuần này, nữ sinh tập mẫu của lớp mười bốn xin nghỉ bệnh, giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ cố ý nói với lão Lưu, để nữ sinh ở hàng thứ ba lớp mười lăm lên tập mẫu. Ai bảo lớp bọn họ chỉ toàn là nam, sau khi chọn khóa chuyển lớp xong, cả lớp chỉ còn lại một bạn nữ. Chủ nhiệm lớp bọn họ đã quan sát rồi, Thẩm Ý của lớp mười lăm nhảy tốt nhất, nhảy còn đẹp hơn cả nữ sinh đang đứng tập mẫu trên đài cao kia.

Lão Lưu nói chuyện với Thẩm Ý, rồi kêu cô đi cùng với Chúc Giai Di lên đài.

Vài nam sinh đứng ở hàng cuối của lớp mười lăm nhìn thấy, bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Anh Yến, sao tiểu tiên nữ của anh lại đi lên?”

Kỳ Yến đang tra từ điển tiếng Anh trong điện thoại, nghe vậy thì tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng ngoan ngoãn đang bước lên đài, đứng vào vị trí của nữ sinh lớp mười bốn trước đó.

“Nhất định là do tiểu tiên nữ nhảy quá đẹp nên mới bị chủ nhiệm lớp bên cạnh chọn.” Có người nói.

Một nụ cười thoáng qua khoé môi của Kỳ Yến, anh bỏ điện thoại di động và tai nghe vào túi quần, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Ý. Âm nhạc vang lên, những người đứng trên đài cũng bắt đầu động tác, tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại, giống như một chú thỏ con đào được nhiều củ cải đang vui vẻ đi về nhà.

Kỳ Yến nhìn một cách nghiêm túc, vừa nhìn vừa nhảy theo những động tác của cô. Mấy tên đàn em đang lười biếng đứng bên cạnh, nhìn thấy vậy thì âm thầm ngạc nhiên.

“Anh Yến, sao hôm nay lại dùng nhiều sức để nhảy vậy?”

Kỳ Yến nghe được, trừng bọn họ: “Không được nói chuyện, mau nhảy đúng theo cho tao!”

Mấy đứa đàn em rùng mình một cái, không dám nhảy tùy tiện có lệ nữa, nên cùng nhau nỗ lực ra sức nhảy.

Xuất hiện người mới trên đài cao tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, đặc biệt là người mới này còn xinh đẹp đáng yêu. Sau khi kết thúc bài tập thể dục theo nhạc, lớp 14 có vài nam sinh lớn mật muốn xin QQ của Thẩm Ý, nhưng đều bị ánh mắt lạnh như có thể đông chết người của Kỳ Yến dọa chạy về.

Cách đó không xa, Chúc Giai Di lạnh lùng nhìn hết mọi chuyện, cảm thấy không vui.

Trước khi Thẩm Ý đến, cô ta là nữ sinh được chú ý nhất của lớp 15, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, tập thể dục theo nhạc cũng tốt, người mà các nam sinh trước kia thường bàn tán cũng là cô ta. Nhưng sau khi Thẩm Ý chuyển trường đến đây,  tất cả đều thay đổi, ánh mắt của mọi người giống như bị cô hấp dẫn, ngay cả người vẫn luôn vô tình với mọi người như Kỳ Yến cũng đối xử nhẹ nhàng với cô.

Chúc Giai Di siết chặt nắm tay, cảm xúc như mây mưa, nặng nề. Lúc Thẩm Ý đi ngang qua người, không biết cô ta bị ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại vươn 1 chân ra.

Trên đường vốn đã có rất nhiều âm thanh nói chuyện ồn ào, Thẩm Ý còn đang nói chuyện với Địch Miên Miên nên không chú ý đến hành động của Chúc Giai Di. Cô hô 1 tiếng, cả người ngã về phía trước, bàn tay và đầu gối đụng vào bậc cầu thang.

Địch Miên Miên thét lên chói tai.

Kỳ Yến đi ở phía sau nghe thấy tiếng hét, nhăn mày lại, lập tức đẩy đám người phía trước ra, chạy đế. Vừa đúng lúc thấy Thẩm Ý đang được người khác đỡ lên, lòng bàn tay trái bị cọ xát nên rách 1 miếng da, máu tươi chảy ra.

“Ý Ý, cậu sao rồi? Còn đi được không?” Địch Miên Miên sốt ruột hỏi.

Thẩm Ý ấn tay phải lên đầu gối, trên mặt thoáng hiện vẻ đau đớn. Giây tiếp theo, một dáng người cao lớn ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay duỗi về phía sau. Thẩm Ý sửng sốt, Kỳ Yến quay đầu lại: “Tôi cõng cậu lên phòng y tế.”

Thẩm Ý nhìn hiểu rằng anh nói phòng y tế, vốn định trả lời là không cần như vậy, rất phiền phức, nhưng đầu gối lại truyền đến cảm giác đau đớn, các bạn học cũng khuyên cô nên đến phòng y tế, vì thế, Địch Miên Miên giúp đỡ cô leo lên lưng của Kỳ Yến.

Cô là người nhỏ con, Kỳ Yến rất dễ cõng cô đi, bước đi rất nhanh, Thẩm Ý nắm lấy vai áo đồng phục của anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Rất nhanh đã đến của phòng y tế, cô nhịn không được mở miệng: “Sao mấy ngày nay cậu không để ý đến tôi?”

Bước chân Kỳ Yến chậm lại 1 nhịp, không nói lời nào, chờ đến lúc cõng cô ngồi xuống giường bệnh. Mới gửi cho cô 1 tin nhắn: “Không, mấy ngày nay…..”

Trong lòng anh có chút hoảng sợ, nghĩ nghĩ liền lấy đại một cái cớ vụng về: “Mấy ngày nay tôi gặp một bài tập mà nghĩ mãi không ra, thật khó chịu, sợ sẽ làm hỏng tâm trạng của cậu.”

Thẩm Ý nâng cặp mắt trong sáng đầy nước lên, tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ hơn, cười nói: “Vậy sau khi tan học, chúng ta đi làm bài tập cùng nhau nhé, tôi sẽ dạy cho cậu.”

Kỳ Yến cũng cười một cái, gật đầu.

Bác sĩ của trường đến kiểm tra miệng vết thương cho Thẩm Ý, đầu gối ngã xanh tím, nhưng cũng may không bị thương đến xương, chỉ cần uống thuốc rồi dán vết thương lại trong vòng 1 tuần thì sẽ phục hồi lại, không còn quá lo ngại. Tay trái Thẩm Ý bị rách 1 miếng da nên phải băng bó 1 vòng, cô giơ tay lên nhìn nhìn, rồi lại vẫy vẫy đôi tay nhỏ, ý gọi Kỳ Yến: “Có phải như thế này rất giống mèo thần tài không?”

Lúc đầu, vốn Kỳ Yến lo lắng cho vết thương của cô, nhưng bị chọc như vậy, khoé môi cũng không nhịn được mà nhếch lên: “Cậu không sợ đau sao?”

Mấy cô gái mềm mại giống cô, không phải đều chịu chút đau đã rớt nước mắt sao? Rõ ràng bị chảy máu, nhưng cô lại còn có tâm trạng đi nói giỡn.

Thẩm Ý mím môi cười: “Dĩ nhiên là đau. Nhưng có cậu bên cạnh, tôi không thấy đau nữa.”

Địch Miên Miên mới vừa chạy đến cửa: “???”

Thật xin lỗi, có phải cô ấy đã quấy rầy rồi không!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.