Tim Kỳ Yến bị lỡ một nhịp.
Cô… Đây là đang có ý gì? Thật sự không phải đang thả thính anh sao?
Khuôn mặt Kỳ Yến bình tĩnh, làm bộ như vô tình nhìn thoáng qua cô một cái. Chỉ thấy Thẩm Ý ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn anh, khóe môi chứa nụ cười, ánh mắt tự nhiên phóng khoáng, sạch sẽ trong veo.
Được rồi, có khả năng cô chỉ đang đơn thuần dỗ dành anh thôi.
Sao anh lại có thể dùng tâm tư xấu xa của bản thân để nghĩ cho tiểu tiên nữ chứ! Kỳ Yến lắc lắc đầu.
“Mình… có thể đi vào không?” Địch Miên Miên đứng ở ngoài cửa yếu ớt hỏi, Kỳ Yến quay đầu lại, ra hiệu cho cô đi vào, hỏi cô ấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Địch Miên Miên nói: “Tôi không thấy rõ, nhưng hình như là do Chúc Giai Đi vươn chân ra nên Ý Ý mới bị ngã.”
Kỳ Yến trầm mặt nửa giây: “Được, tôi hiểu rồi.”
Địch Miên Miên bị vẻ mặt của anh làm cho hoảng sợ: “Đại ca, chắc anh sẽ không đi đánh cô ta đúng không?”
Kỳ Yến ôm cánh tay, cười lạnh: “Tôi không đánh con gái.”
Nhưng đã động đến tiểu tiên nữ của anh, người kia cũng đừng nghĩ đến có chỗ tốt.
———
Giữa trưa.
Chúc Giai Di đang trên đường trở về lớp sau khi ăn xong thì bị chặn lại.
Kỳ Yến và mấy tên đàn em hai tay đút vào túi quần, đứng ở cửa cầu thang, cả người toát lên khí chất tản mạn, không dễ chọc. Các nữ sinh đang đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-giau-anh-trang-di/2433324/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.