Mặc dù trong tên của Tân Hà(*) có một từ “Tân”, nhưng thật ra nó là một thành phố cổ xưa. Có lẽ, ngay cả khi quay về thời gian thành phố này mới được xây dựng thì nó vẫn hiện lên một chút cảm giác tang thương.
(*) Tân Hà (新荷): Chữ Tân (新) có nghĩa là mới.
Trên chuyến tàu cao tốc, loa đang phát thông báo sắp tới trạm tiếp theo là ga Tân Hà.
Thẩm Ý nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, biết còn năm phút nữa là phải xuống xe. Cô nheo mắt, kéo tấm màn cửa xuống, đứng dậy đi tới trước cửa toa lấy hành lý.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi chỗ ngồi, cô đã va vào một chàng trai mặc áo khoác có mũ trùm kín đầu. Người nọ nhanh chóng che nửa khuôn mặt bằng tay trái rồi vội vã lách người qua.
Thẩm Ý sửng sốt, kêu lên: “Cố Ức, sao cậu lại ở đây?”
Cố Ức thầm than một tiếng “Thôi xong, mới đó mà đã bị phát hiện”, xấu hổ quay đầu lại cười gượng: “Tiểu tiên nữ sao, trùng hợp quá!”
Thẩm Ý nhìn xuống ba lô của cậu ta, nghi hoặc: “Cậu cũng xuống trạm này sao?”
Mắt Cố Ức đảo một vòng, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra lý do nào để tránh cô, đành bất đắc dĩ lấy tay ôm trán: “Không phải chỉ có mình…” Vừa nói vừa chỉ vào hàng ghế cuối cùng.
Cô đưa mắt nhìn theo, phát hiện ra hai gương mặt quen thuộc là Trịnh Thuấn và Tạ Địch.
Thấy bị phát hiện, cả hai người liền miễn cưỡng nở một “nụ cười tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-giau-anh-trang-di/2433308/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.