Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau
Hai tay cô đưa lên đấm thùm thụp vào tên biến thái trước mặt, ban đầu lực tay rất mạnh nhưng càng ngày càng yếu, nụ hôn của Khang Trạch hít sâu đường khí thở nên sức lực bên trong cũng giảm dần. Hai tay cô chỉ còn có thể quơ loạn xạ đầy yếu ớt, sau cùng nam nhân nhả môi ra, vòng tay hắn cũng cúi xuống lấy trong túi một dây xích nhỏ rồi trói chặt hay cổ tay Mễ Nhiên sau lưng. Vật nhỏ luống cuống chưa kịp định thần thì cơ sự đã xong xuôi, ánh mắt cô bất ngờ nhìn hắn, đợi chờ sự giải thích trên khuôn mặt cà rỡn của Dụ Khang Trạch. Nam nhân thâm tình vuốt ve bầu má mịn của tiểu yêu tinh, trầm mặc: - A Nhiên, dạo gần đây tôi thấy mình cần trang bị 1 dây xích nhỏ, 1 dây trói hoặc hi hữu lắm đành sử dụng chiếc thắt lưng Mễ Nhiên bị khóa chặt tay sau lưng, cơ thể không còn sức chống cự vì hai chân bị Khang Trạch cố định thật chặt bên hông hắn. Cô hấp hối thở 1 phần hít lấy không khí, 1 phần căng mình lên để ứng xử thật khôn ngoan trước mặt tên ác ma này. Nữ nhân cố kéo dài câu chuyện bằng mấy câu hỏi nhạt nhoà: - Để làm gì chứ? Dụ Khang Trạch vòng tay cởi áo rồi cười cười: - Để trói chặt em, ngăn không cho em chống cự lại từng đợt “yêu” của tôi dành cho vật nhỏ của mình Mễ Nhiên đỏ ựng mặt, cô cố nhích lùi ra xa thì lực tay hắn vẫn mạnh mẽ kéo cô lại, trực tiếp nắm lấy chiếc cổ trắng noãn của Mễ Nhiên rồi ẩn nằm xuống dưới. Cánh mũi hắn hít hà bên ngoài chiếc áo len của vật nhỏ, eo bụng cô có máu buồn lại nhảy cảm cực độ nên hấp hối lên xuống, lồng ng*c căng phồng hơn thường để khao khít hít khí. Mễ Nhiên lắp bắp: - A Trạch... anh định... anh định.. ngay tại đây sao? Dụ Khang Trạch quyết đoán: - Đúng Hắn vạch cao áo len của Mễ Nhiên lên, liếm láp lên hai đầu mật ngọt đỏ hồng, hôn chùn chụt rồi khàn khàn: - Tôi muốn cùng em...chúng ta sẽ cùng thử trên mọi địa điểm, mọi nơi có chỗ dựa cho em.. tôi sẽ “làm” tại đó Chiếc áo len không thể cởi lột ra theo cách bình thường vì vướng lấy cổ tay bị khóa xích nên một lần nữa lại vang lên âm thanh: Rẹt..Rè...Rẹt..Rẹt... quen thuộc. Tiếng xé rách từng mảng vang lên rồi chiếc áo nguyên vẹn cũng tả tơi dưới sàn, bên dưới đã sớm trần trụi và thiêu đốt ánh mắt Khang Trạch. Cơ thể cô như viên ngọc đang phát sáng, chiếu rọi vào nơi đen tối nhất trong tâm hồn hắn Dụ Khang Trạch ôm lấy vật nhỏ trong lòng, hít hà hương thơm bản thân chết mê chết mệt, bàn tay vòng xuống xoa bóp lấy 2 bầu ng*c sữa. Khác với lần trước là lao vào tận hưởng đầu n*m ngon ngọt thì lần này Khang Trạch muốn dành thời gian để cảm nhận xúc giác một chút, hai bàn tay áp vào hai cánh ng*c vật nhỏ, đầu ngón cái vê tròn lấy đầu n*m thậm thụt trốn tránh sự động chạm Mễ Nhiên ngồi dựa ra tủ đằng sau, hai tay bị xích chặt nên không thể chống lại sự nghịch ngợm của tên biến thái này, hai bánh bao lớn thì liên tục nghênh ngang đón chào Dụ Khang Trạch khiến cô khổ sở vô cùng. Mễ Nhiên thầm rủa trong đầu: chết tiệt... Đôi mắt cô cũng không còn mở to ra sáng suốt mà chỉ lim dim cảm nhận từng khoái cảm mà Khang Trạch mang lại, tên ác ma này quá biết cách dẫn dắt, đã bao lần tự nhủ phải nghiêm khắc với hắn nhưng bàn tay nam nhân lả lướt trên cơ thể cô một chút là có thể đánh gục lớp giáp kiên cường ấy Dụ Khang Trạch biết bản thân đã nói nhiều lần nhưng vẫn muốn tấm tắc khen mãi: - Tiểu Nhiên Nhiên, em đẹp quá Nam nhân cúi xuống hôn lên một đầu n*m mới bị vê tròn đến nóng bỏng, ngậm vào miệng hắn như viên đường nóng chảy. Lồng ng*c Mễ Nhiên thở hắt đưa đẩy bầu ng*c ra vào trong miệng Dụ Khang Trạch, hắn hoàn toàn không tốn sức mà vẫn thoải mái hưởng thụ Bàn tay cũng không thể vô dụng để im, nam nhân vòng xuống dò tìm hạt ngọc hồng của riêng mình. Hai vách hoa yếu mềm che lấp đi hạt đậu ấy thật kĩ càng, ngón tay Khang Trạch rờ dọc mãi thì cũng thấy được, hạt ngọc xinh đẹp mà kiêu ngạo vô cùng, luôn trốn tránh hay buộc hắn phải chinh phục thật lâu mới chịu ra mặt. Mễ Nhiên bị động vào nơi ấy thì miệng nhỏ theo phản xạ cất lên: - Hức..A Trạch.. ah..ah.. Ngón tay Khang Trạch vê tròn xung quanh, hai ba ngón tay cùng đùn vào nộn th*t mềm rồi thi nhau “bắt nạt” viên đậu nhỏ của Mễ Nhiên. Trông cô oằn oại khốn khổ bao nhiêu thì các đầu ngón tay Khang Trạch càng khuấy động mạnh bấy nhiêu, hắn quyết tâm phải vần nơi này đến khi hạt đậu nhỏ này tiểu nh* ra thì mới thôi. Dụ Khang Trạch liếc mắt xuống thì thấy phần da dưới sò hu*ệt bị nam nhân chơi đùa đến đỏ ửng hết lên, hắn tà tà: - Tiểu yêu tinh, tôi muốn cắn nát hạt ngọc nhỏ của em.. tôi sẽ ngậm nó trong miệng như 1 viên thuốc quý - thứ khiến tôi trường sinh bất tử...1 Lời nói vừa d*m mị vừa mang hàm ý văn chương hàn lâm, Mễ Nhiên chính vì vậy mà chịu kích thích cả thể xác lẫn tinh thần, bên dưới hu*ệt nhỏ chảy dọc ra khe suối trong trẻo, thấm xuống sàn nhà khiến nơi đây cũng óng ánh hơn thường. Từ nãy Khang Trạch chỉ dùng tay, một tay nghịch trên bầu ng*c sữa, một tay trêu đùa dưới sò h**ệt chứ chưa thâm nhập sâu đã khiến Mễ Nhiên thần trí điên đảo, thử hỏi vật hùng v* tiến sâu rồi chạm lên điểm G thì tiểu yêu tinh của hắn còn khoái cảm đến độ nào? – Khang Trạch nghĩ thầm trong đầu rồi cũng vui vẻ với suy nghĩ đó Mễ Nhiên khó khăn lắm mới trả lời câu hỏi của Khang Trạch, cô cắn môi run run: - Khang Trạch... đừng nói..ah..um.mm...Anh..đồ tục tĩu Nam nhân nghe lời cô chửi rủa bao lần hắn đâu có sợ, cũng không có tức vì nam nhân quyết định sẽ dồn tất cả những lời chửi ấy trước đây vào làm một ngày hôm nay, hắn sẽ “trừng phạt” cái miệng ấy thật đúng, thật đủ và thật răn đe tiểu yêu tinh này P/s: ông bà có phiếu vote hàng tuần thì đừng ngại ngùng ủng hộ tui với nha, để cho chiện vô top ta nói trông nó sướnggggggg???
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau