Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau
Một hồi luận động ngay tại thư phòng, mồ hôi cả hai rìn rịt trên cơ thể nhau, Khang Trạch từ tốn nâng Mễ Nhiên dậy, ấp ủ vào trong lòng rồi tiến về phòng ngủ. Đi trên hành lang, đã được ủ bằng chiếc áo măng tô bông to của hắn nhưng khí lạnh len lỏi qua các thớ da khiến Mễ Nhiên run bần bật lên. Trông cô y hệt con mèo hen đang ngủ trong lòng hắn. Nam nhân sau cùng cũng chỉ đơn giản là ôm ấp bảo bối ngủ tới sáng, vốn dĩ đã quá nửa đêm, thời tiết se lạnh ai cũng khao khát một giấc ngủ Trong khi đó tại quán bar đó Hồng Nhi nhàn hạ ngồi bên ghế sofa trong bao phòng, mùi khói thuốc nồng nàn, không gian mờ ảo sau làn khói chưa tan. Ả ta đang đợi người, người này chuyên cung cấp thông tin cho Hồng Nhi trong thời gian vừa rồi, trên tay Hồng Nhi cầm lấy tập thông tin, không ai khác là Nhạc Mễ Nhiên, ánh mắt ả dò xét một lượt rồi vò nhàu nhĩ lấy tấm ảnh khuôn mặt cô. Bỗng cửa bao phòng bật mở, một bóng nam nhân cao lớn bước tới, trên áo vest có huy hiệu báo đen, tên này là Tiểu Cương, đàn em dưới trướng Dụ Khang Trạch. Hắn đi tới ngồi cạnh Hồng Nhi, thả mình rồi thở dài mệt mỏi, đáp: - Sao? Thông tin đầy đủ chứ? Phải mất công lắm mới tập hợp được chúng Hồng Nhi hằm hè nhìn lên khuôn mặt Mễ Nhiên nhàu nhĩ, gằn lên: - Tôi muốn anh giúp tôi trừ khử cô ta Tiểu Cương nghe xong liền ngồi bật dậy, khuôn mặt không giấu nổi sự bất ngờ: - Gì chứ? Cô thừa biết cô gái này quan trọng với ngài Dụ như nào. Nay còn muốn tôi giúp cô trừ khử ư? Ha, tôi chưa muốn chết sớm vậy Tiểu Cương lắc đầu phủi tay, tỏ ý không phục. Hắn là vệ sĩ kề cận trong đám người được Dụ Khang Trạch cử trông chừng Mễ Nhiên. Vốn dĩ trước đây khi Khang Trạch còn cặp kè Hồng Nhi, Tiểu Cương và ả lại chính là bạn cũ nên mau chóng thân. Đến giờ đây Hồng Nhi mới thấy được tác dụng của tên Tiểu Cương này, ả nhanh chóng nắm bắt cơ hội cho bản thân. Hồng Nhi nhả một làn khói, khuôn mặt nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện, duy có con mắt với dã tâm là lớn nhất. Ả đáp: - Anh là ngu ngốc quá hay sao? Dĩ nhiên không phải trực tiếp găm cho cô ta một phát súng..mà từ từ ném đá giấu tay, để cô ta vĩnh viễn rời khỏi Dụ Khang Trạch, anh ta sẽ về lại bên tôi, hiểu chưa? Tiểu Cương phì cười: - Liệu khả thi không? Haha, trước đây Hồng Nhi cô cũng lăm le phản bội ngài Dụ, ngài biết nhưng nể tình nghĩa buông tha.. Giờ cô lại dám to gan động tới bóng hồng của ngài Hồng Nhi bị nhắc lại chuyện xưa dĩ nhiên không mấy vui vẻ, liền đanh mặt lại: - Tiểu Cương anh đã quên rằng lúc đó anh cũng có kế hoạch phản bội à? Tôi với anh cùng bị uy hiếp, tôi bị Khang Trạch phát hiện nhưng vẫn im miệng không khai thêm gì, nhất là kể thêm anh ra... Giờ sao, anh quên hết ư? Quên con này đã giúp mạng anh một lần à? Tiểu Cương ngay tức khắc sa sầm mặt lại, năm đó cả hai bị phe đối thủ đem ra uy hiếp, bằng được hạ Dụ Khang Trạch nếu không người nhà sẽ có chuyện. Cả hai thông đồng bắt đầu làm theo kế hoạch, không thể ngờ Khang Trạch tài trí lại thêm tàn bạo, thẳng tay giết hạ tên đối thủ, triệt toàn bộ băng đảng của ông ta. Đồng thời hắn cũng biết Hồng Nhi đã chịu theo phe đối thủ, hắn không nói lời nào, A Diên thay mặt tới hỏi chuyện và đưa ra thông báo của Dụ Khang Trạch. Năm đó Hồng Nhi rời đi, chính nhờ ả giữ kín mà Tiểu Cương vẫn trong hàng ngũ của tổ chức. Tiểu Cương sau cùng hạ giọng, nói: - Vậy..cô định làm gì? Hồng Nhi nhẹ nhàng đáp: - Cứ từ từ...ngày tháng còn dài, không ai phải vội, haha Mấy hôm sau Mễ Nhiên thơ thẩn ngoài vườn, cô đi ra phía chuồng trong cùng, nơi đây giữ một con chó lớn, giống chó nhập từ Đức- Rottweiler. Màu lông đen tuyền đặc trưng thêm chút mảng vàng nơi mõm. Khang Trạch rất cưng chú chó này, đến tiêu chuẩn ăn cũng cao sang không khác gì bữa ăn con người. Ban đầu về đây nữ nhân còn sợ nhưng rồi chỉ có nó là gần gũi Mễ Nhiên, ngay cả người làm cũng kiệm lời với cô. Dĩ nhiên chó dữ nên khóa chuồng cẩn thận, Mễ Nhiên cầm theo bát thức ăn vặt, tiến tới để chỗ khe thức ăn, nhân lúc con chó tiến lại ăn thì các ngón tay cô với vào xoa xoa chóp đầu con Rottweiler. Mễ Nhiên ngồi cúi cổ sát xuống để xem bằng được tên nó là gì, là Otto. Con chó liên tục ngoe nguẩy đầu khiến cô lăn lê xuống thảm cỏ rồi cuối cùng cũng biết tên, Mễ Nhiên lẩm bẩm: - Mày là Otto ư? Tên hay lắm Không biết Otto đồng ý hay phản bác lại, chỉ thấy nó quẫy đuôi mạnh rồi vùng vằng sủa lớn. Tiểu Cương đứng từ xa nhìn theo, khuôn mặt suy tính rồi mỉm cười rời đi. Mễ Nhiên thấy chú chó sủa to thì sợ kinh động tới mọi người, vội cuống cuồng: - Này, đừng sủa..đừng sủa nữa mà.. Mễ Nhiên hét lên rồi sau cùng Otto cũng bình tĩnh trở lại, nó cúi xuống ăn tiếp, ánh mắt to tròn thi thoảng nhìn Mễ Nhiên rồi lại quay đi. Mễ Nhiên thở dài, cô ngồi dựa bên cạnh góc tường, Dụ Khang Trạch có nuôi động vật, ngoài chó hắn có giữ cho mình một con báo đen. Hình như tổ chức hắn cũng lấy biểu tượng là báo đen, mà dĩ nhiên Mễ Nhiên đâu thể bén mảng tới loài thú hoang dã đó
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
Chương sau