"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Hạ Kỳ Dương bưng cốc cafe uống một ngụm hỏi.
"Gần 18 tuổi"
Quả nhiên là còn nhỏ, có thể chưa hiểu nhiều chuyện về người lớn, anh không phải là người khốn nạn thích làm tra nam hay gì.
Chỉ là vẻ ngoài đúng gu thì anh mới tiếp cận, những người thầm tiếp cận tấn công anh đều là vì nhan sắc, Hạ Kỳ Dương cũng vậy, ai mà không mê cái đẹp chứ.
Lý do anh tiếp cận Đường Khanh vì cậu có khuôn mặt khá giống một người bạn thanh mai trúc mã của anh.
Hai người tính tình khác nhau, nói chuyện thêm vài nữa để xem sau, Hạ Kỳ Dương cân nhắc nghĩ.
Không suy nghĩ nữa anh tiếp tục đặt câu hỏi: "Còn đi học không?"
Đường Khanh lắc đầu, xã hội này có rất nhiều người kì thị người không học tới nơi tới chốn như cậu.
Cậu tự ti cũng vì một phần này, tự ti về học vấn, tự ti về tính cách lẫn con người cậu, toàn sợ người khác phiền lòng với mình. Giờ thì đỡ hơn rồi không quan họ nghĩ gì nữa, nhưng cậu không biết lí do muốn tiếp tục sống là gì.
Hạ Kỳ Dương thấy Đường Khanh lắc đầu cũng không nói gì quá đáng, trên thế giới này có rất nhiều người không được đi học đầy đủ giống cậu, anh thấy nhiều rồi cũng không kinh ngạc.
Cuộc nói chuyện một người hỏi một người trả lời, Đường Khanh không dám nói hớ câu nào.
Hỏi gì trả lời nấy cực kì ngoan, nói chuyện không được bao lâu,khách vào quán nườm nượp Đường Khanh nhanh chống đứng dậy đi làm việc.
Hạ Kỳ Dương ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-duoc-yeu/227271/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.