Về đến nhà Đường Khanh bỏ balo lên bàn đi đến giường nằm thụp xuống chưa đến 2 giây cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Bình thường lúc mệt mỏi cậu sẽ không mơ thấy gì hoặc cũng có thể mơ thấy những thứ máu me chết người gì đó.
Nhưng lúc này trong giấc mơ chỉ có một mảng đen không thấy gì trước mắt, chỉ có một mình cậu đứng giữa màn đen, cảm giác thật yên bình như tách biệt khỏi thế giới ồn ào đầy mệt mỏi kia.
Ngủ một giấc đến tận hôm sau, Đường Khanh đã có một giấc ngủ rất sâu lúc mở mắt ngồi dậy, cơ thể rất nhẹ tinh thần trong trạng thái thoải mái nhất.
Cậu ước gì ngày nào cũng có thể ngủ sâu như vậy.
Nhìn lên tấm lịch trên bàn là ngày 29 tháng 10, con một ngày nữa cậu sẽ đủ 18 tuổi, Đường Khanh ngồi trầm ngâm một lúc mới đứng dậy thay quần áo.
Đi đến cửa hàng hiếm khi cậu đi sớm 10 phút, lúc trước toàn đi cận giờ làm việc.
Nhìn thấy cậu đến sớm, Lâm Giai Giai kinh ngạc như nhìn thấy quỷ, Diệp Khương đang lau bàn cũng cầm khăn đứng ngây ngốc.
"Biểu hiện như vậy là ý gì?" Đường Khanh buồn cười nhìn hai người kia, có cần ra vẻ như có người sắp chết vậy không.
Lâm Giai Giai hoàn hồn lại mỉm cười rất chi là thân thiện: "Đi sớm rất tốt kiên trì như vậy lâu dài giúp chị nhé, đi càng sớm càng tốt."
"Đi càng sớm thì chị sẽ càng tăng tiền lương sao?" Đường Khanh nở nụ cười quăng lại một câu rồi đi vào phòng nhân viên.
Nghe vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-duoc-yeu/227270/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.