Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mối quan hệ giữa họ vẫn có phần nào thay đổi. Mặc dù Nghiêm Hạo đã rất nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại cho cô, song vẫn không thể khống chế được cảm giác bất lực mỗi lúc một lớn lên trong lòng mình.
Minh Tịnh đã lấy được bằng lái xe. Sau này đi phỏng vấn ở những nơi hơi xa một chút, cô có thể tự mình lái xe qua đó.
Lão Vi được về Trung Quốc. Bởi vì Minh Tịnh còn quá trẻ, nhiều việc vẫn chưa thông thạo nên tổng trạm không dám để cô phụ trách cả trạm Berlin mà điều một phóng viên từ Ba Lan sang thay thế vị trí cũ của anh ta. Vị phóng viên kia họ Triệu, năm nay đã ngoài bốn mươi, vì lúc trước kết hôn sớm nên giờ con trai đã học trung học, anh ta đang chuẩn bị cho cậu bé sang Đức du học để còn tiện bề trông nom. Bò Sữa đã được Nick đưa tới chỗ huấn luyện viên, Minh Tịnh rất nhớ nó. Tập đầu tiên của “Hái thuốc” đã hoàn thành, tổng cộng giới thiệu hai mươi loại dược thảo, hiện tại cô đang tiến hành sửa chữa bản thảo tập hai.
Nhìn xem, cuộc sống của Minh Tịnh vẫn phong phú, thú vị xiết bao, ngay cả tuyết Berlin có vẻ cũng chẳng thua kém gì tuyết ở Bắc Kinh cả.
Nếu so hai người với nhau thì cuộc sống của Nghiêm Hạo lại là một mớ hỗn độn không hơn không kém. Bất kể tổ công tác mới nào cũng luôn bộn bề công việc, trong dự đoán có ngoài dự đoán có, thậm chí bọn họ còn vướng phải nhiều đề án đã được duyệt nhưng lại không được ban hành điều lệ. Chật vật mãi mới đi vào quỹ đạo, nhưng vào xong quỹ đạo rồi anh lại bắt đầu cắm mặt nghiên cứu miệt mài.
Nghiêm Hạo rất nhớ khoảng thời gian còn tiếp nhận án ở Mỹ, tuy rằng áp lực nhiều nhưng ít nhất cũng tập trung, không tới mức loạn cào cào như bây giờ. Bố Nghiêm đã nói đây chính là sự lựa chọn của anh, khổ đến mấy cũng phải chịu.
Nghiêm Hạo gặp được lão Vi ở Vân Nam, anh ta tổ chức hôn lễ tại khách sạn nơi anh ở. Bấy giờ Nghiêm Hạo mới biết lão Vi là người Vân Nam, tạng người như anh ta ở Vân Nam rất hiếm gặp. Lão Vi tặng tổ nghiên cứu kẹo cưới, hai người đứng giữa đại sảnh hàn huyên vài câu, tự nhiên nhắc tới Minh Tịnh.
Lão Vi kể lể: “Tôi bảo nó về nước cùng tôi, trạm trưởng Triệu cũng đồng ý cho nó nghỉ phép vài ngày mà nó cứ không chịu đi, kêu là tiền vé máy bay quá đắt, bằng cả mấy tháng sinh hoạt phí của nó.”
Hôm ấy Nghiêm Hạo vẫn gọi điện cho Minh Tịnh, nhưng lại ít nói hơn nhiều, dường như đột nhiên cảm thấy chẳng có chuyện gì để nói.
Giản Tâm quay trở lại Mỹ, nói theo cách của cô nàng thì là đến ngồi xe lăn, đi về bằng xe của bộ. Đây cũng chưa hẳn là một kỳ tích, y học thực sự kỳ diệu, chung quy vẫn có những người may mắn.
Nghiêm Hạo tiễn Giản Tâm ra sân bay. Cô búi tóc lại sau đầu, nửa thật nửa giả nói: “Hôm đó đi cắm trại, quả thực là tôi cũng hơi giận cậu. Tôi rõ ràng tốt như thế cơ mà, cậu đúng là mù mắt rồi cho nên mới không nhìn thấy! Nhưng mà nể tình cậu đã giúp tôi chữa lành vết thương ở chân, thôi thì tôi tha thứ cho cậu vậy.”
Giản Tâm vẫy tay, bước đi như bay. Lần này cô ấy tới Trung Quốc không chỉ chữa được đôi chân mà thành tích nghiên cứu cũng rất khả quan, xem như thắng lợi trở về.

Thành viên phụ trách hậu cần của tổ báo với Nghiêm Hạo đã đặt xong vé máy bay đi Thượng Hải. Anh xoay người loại, quay lưng về phía khung cửa sổ sát đất. Hôm nay là tiểu thử(1),trời đã chính thức chuyển sang giữa hè, sắp sửa bước vào giai đoạn nóng hầm hập.
Trên đường ra sân bay, những mảng màu xanh lục ập vào tầm mắt của họ. Các thành viên của tổ ngồi ở trên xe tán gẫu, kể hết chuyện họ đã bao lâu rồi chưa về nhà sang chuyện nhớ vợ, nhớ con, nhớ cơm nhà bố mẹ nấu ra sao. Nghiêm Hạo cũng nhớ Minh Tịnh da diết. Từ mùa thu đến mùa hạ, họ đã chia xa được bốn mùa rồi.
Anh có cảm giác, nếu như một ngày nào đó anh không gọi điện cho cô nữa, chắc hẳn cô sẽ biến mất khỏi thế giới của anh, giống như bố mẹ của cô, cứ cách vài năm lại đến một quốc gia mới, sau đó mất hẳn liên lạc, anh thật sự rất buồn lòng.
Nhan Hạo vẫn ở Thượng Hải. Đã lâu không gặp cậu ta, Nghiêm Hạo cũng muốn liên hệ một chút.
“Đúng lúc thế, hôm nay nhóm Trai Đẹp Kinh Đại vừa đến lượt tôi chủ xị, cậu cũng tới họp mặt đi.” Nhan Hạo đang lái xe, đường lại tắc, trong lòng cực kỳ sốt ruột, nhưng vừa nhận được điện thoại của Nghiêm Hạo thì tinh thần liền phấn chấn hẳn lên.
“Nhóm Trai Đẹp Kinh Đại?” Cái tên này sao nghe đau tai vậy nhỉ?
Nhan Hạo bật cười hai tiếng: “Chẳng phải là Thượng Hải có rất nhiều cựu sinh viên Kinh Đại sao? Một đàn anh tốt nghiệp lâu rồi đã nhiệt tình đứng ra lập hội, ngặt nỗi đông người lắm ý, tụ họp một buổi mà phải xem xét cả tá thứ, sau đó không họp nữa luôn. Thế là vài người bọn tôi lén lập nhóm riêng với nhau, tổng cộng có mười thành viên, lấy tên Trai Đẹp Kinh Đại, mỗi người luân phiên tổ chức tụ tập một lần.”
“Tôi đi sẽ không hạ thấp giá trị nhan sắc của các cậu chứ?”
“Đại danh của cậu ở trường y như sấm đánh bên tai, có không biết bao nhiêu người muốn xếp hàng để kết bạn với cậu đấy!”
“Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa!”
“Chiều nay tôi phải ra tòa, có vụ tranh chấp tài sản lằng nhằng lắm, chắc là không xong sớm được. Tôi nhờ bạn qua đón cậu nhé, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Nghiêm Hạo nói tên khách sạn. Tổ của anh đến Thượng Hải sớm một ngày, hôm nay không phải làm việc cho nên cũng tiện gặp mặt mười vị Trai Đẹp Kinh Đại này.
Nhóm Trai Đẹp rất chuẩn chỉ về mặt thời gian, tám người đúng giờ có mặt, chỉ có duy nhất một người vẫn còn đang đi trên đường. Nhan Hạo cam đoan lát nữa sẽ kịp chạy qua thanh toán. Mọi người lịch sự mời Nghiêm Hạo ngồi ở vị trí khách quý. Nghiêm Hạo âm thầm xem xét giá trị nhan sắc của họ, còn chưa rút ra kết luận thì vị thứ chín đã xuất hiện.
“Ngại quá, để các học trưởng phải đợi lâu rồi. Lát nữa em tự phạt ba ly, các anh đừng ngăn em nhé.”
“Đây là thành viên thứ mười của nhóm Trai Đẹp chúng tôi, tên là…” Vị kế toán viên cao cấp ban nãy vừa đến khách sạn đón Nghiêm Hạo xoay đầu giới thiệu với anh.
Nghiêm Hạo nhìn về phía cái dáng người đặc biệt thu hút sự chú ý kia. Anh đương nhiên ấn tượng sâu sắc với cậu sinh viên này, trong suốt hơn nửa thế kỷ thăng trầm của Kinh Đại, chưa chắc đã có người thứ hai như thế: “Chúng ta quen nhau mà, đúng không Sơn Béo?”
“Ấy da, đã gọi Sơn Béo thì không thể sai được rồi. Nào nào Sơn Béo, cậu ngồi cạnh Nghiêm Hạo đi.” Kế toán viên nhích sang ghế bên cạnh, nhường chỗ cho Sơn Béo ngồi.
Sơn Béo vẫn còn có chút ngại ngùng, cậu và Nghiêm hạo chỉ có thể xem như gián tiếp quen nhau chứ trên thực tế chưa từng nói chuyện bao giờ: “Học trưởng Nghiêm về nước khi nào đấy ạ?”
“Gần một năm rồi.” Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ Sơn Béo chưa hề giảm được lạng nào, song khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ta có thể chiếm được một chỗ ở cái hội Trai Đẹp này, chứng tỏ phát triển rất tốt.
Nghiêm Hạo không quen thân những người này, nhưng từ những gì họ nói, anh vẫn có thể nghe ra mỗi người bọn họ đều khá kiêu ngạo và tự phụ. Bọn họ đã ra trường bao lâu, mà Sơn Béo mới ra trường bao lâu cơ chứ? Chỉ cần so sánh đơn giản vậy thôi cũng đủ để thấy, Sơn Béo ắt phải có chỗ hơn người. Bạn của Minh Tịnh, đương nhiên sẽ không kém cỏi. Nghiêm hạo nhấc ấm trà bên mình lên rót cho Sơn Béo một ly, Sơn Béo vội đứng dậy nói: “Học trưởng, cứ để em tự làm ạ.”
“Chủ đề hôm nay là gì thế nhỉ?” Vị giám đốc điều hành của một ngân hàng nước ngoài ngồi cạnh kế toán kia hỏi.
Nghiêm Hạo thắc mắc nhìn bọn họ, Sơn Béo giải thích với anh: “Mỗi lần bọn em gặp nhau đều đặt ra một chủ đề, sau đó tự do thảo luận quanh chủ đề này, ai lạc đề thì phạt rượu, người tổ chức họp mặt cũng là trọng tài kiêm chủ trì luôn. Coi như là một trò chơi ấy mà.”
Cũng thú vị đấy! Nghiêm Hạo lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
Một anh chàng điển trai đề nghị: “Hay là kể khổ nhé, cái tháng này tôi xui lắm, nhịn trong bụng lâu quá rồi, xem như cho tôi một cơ hội để giải tỏa nỗi lòng đi.”
Kế toán viên gật gù: “Chủ đề này không khó chơi, tôi đồng ý.”
Những người còn lại cũng giơ tay tỏ vẻ phụ họa, cứ hệt như đang tham gia hội nghị ấy. Nhan Hạo lại gọi điện tới xin lỗi mọi người vạn lần, bên chỗ cậu ta chuyển từ đấu khẩu sang uýnh lộn, lúc này bọn họ đều đang ở đồn công an, chắc phải đến đêm mới được thả ra. Nhan Hạo cũng gọi riêng một cuộc cho Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo nói: “Cậu có xong muộn đến mấy tôi cũng đợi được.”
Nhan Hạo nói tên một quán bar ở Bến Thượng Hải(2),hẹn gặp anh ở nơi ấy.
Nhan Hạo đã nhờ cậy người bạn kế toán kia chủ trì buổi hẹn lần này thay mình. Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, mỗi người đều gọi một món. Nghiêm Hạo là khách quý, mọi người nhường cho anh gọi hai món. “Thực sự vinh dự quá,” anh cười nói, sau đó gọi hai món ăn nổi bật của nhà hàng, còn gọi cả một món thay Nhan Hạo.
Sau khi đồ ăn được bày ra bàn thì hoạt động chính cũng bắt đầu. Người đề xuất chủ đề là người đầu tiên lên tiếng. Anh ta là một kiến trúc sư chuyên thiết kế cầu, vừa mới tham gia đấu thầu một cây cầu lớn nhưng lại để vuột mất nó trong gang tấc. Khi nghe công bố kết quả, anh ta xuýt chút nữa đã hộc máu chết ngay tại chỗ.
Giám đốc ngân hàng khinh thường nói: “Hừ, cái chuyện này chẳng phải vẫn xảy ra như cơm bữa ư? Cậu thua cuộc ba phần không phải vì tiền, mà là do cậu đánh giá bản thân mình quá cao.”
Kiến trúc sư nọ không phục: “Vì vụ đấu thầu ấy tôi đã phải ngủ ở văn phòng cả tháng đấy, thế này mà vẫn chưa khổ thì còn gì gọi là khổ nữa?”
Giám đốc ngân hàng đáp: “Đã bao giờ sắp kết hôn mà bị vợ chưa cưới cắm sừng chưa? Lại còn là do bố mẹ tôi phát hiện ra nữa.”
Nhóm Trai Đẹp Kinh Đại tức thì biến sắc. Trời ạ, bi thảm quá đi, đêm nay cái tên này chắc hẳn là về nhất rồi. Anh chàng kiến trúc sư lập tức đứng dậy kính rượu anh ta, những lời muốn nói đều nằm trong rượu.
Sơn Béo cũng đột nhiên đứng lên, kế toán viên thấy thế thì cười hỏi: “Sơn Béo, cậu định chen hàng đấy à? Thật ra cậu không cần kể khổ đâu, bọn anh đều biết là cậu khổ rồi, ra cửa ngồi xe tàu gì cũng phải mua hai vé lận.”
Sơn Béo không cười. Cậu chỉ lẳng lặng rót ba ly rượu, sau đó cạn liền một hơi.
“Sơn Béo, làm sao thế?” Kế toán viên ngẩn người.
Sơn Béo nhìn mọi người, cuối cùng lại đưa mắt nhìn Nghiêm Hạo: “Em xin phép phạt rượu trước, vì tối nay em lạc đề.”
“Lạc xa không đấy, một vạn tám nghìn dặm hả?”
“Không xa đâu ạ, không phải là nội chiến Syria hay dân tị nạn Afghanistan gì đó, em chỉ định kể chuyện một người bạn của mình thôi.” Mắt Sơn Béo hơi ngấn nước. Cậu ngẩng đầu lên, môi mím chặt, phải một lúc sau mới có thể lấy lại giọng nói tự nhiên của mình. “Một người ngoài như em mà cũng chẳng thể dễ dàng hồi tưởng khoảng thời gian đấy, thật sự không biết cậu ấy đã vượt qua nó như thế nào.”
Sự bi thương của Sơn Béo hiển hiện rõ trên nét mặt, nhóm Trai Đẹp không ai cười nữa. Bàn tay Nghiêm Hạo đặt trên đầu gối bất giác run lên.
“Trước khi tất cả những chuyện kia xảy ra, cậu ấy vẫn là một cô gái ngây thơ, hồn nhiên vô tư. Nhờ có cậu ấy nên em ở Kinh Đại cũng trở nên vui vẻ và tự tin hơn. Em vẫn còn nhớ đó là mùa đông học kỳ một năm thứ tư, chắc các anh cũng có chút ấn tượng đấy, một chuyến bay cất cánh từ Thủ đô Cape Town của Nam Phi bị rơi xuống Mũi Hảo Vọng, không một ai sống sót. Bố mẹ cậu ấy là phóng viên tờ Hoàn Vũ Thời Báo thường trú tại Nam Phi đều tình cờ có mặt trên chiếc máy bay xấu số ấy. Cậu ấy được nhân viên công tác tại Hoàn Vũ Thời Báo đưa đi lo liệu hậu sự, trong lúc đang ở nước ngoài thì bà ngoại ở nhà lại lên cơn đau tim do không chịu nổi cú sốc này, đột ngột từ trần. Mẹ cậu ấy là con một, ông ngoại cũng đã qua đời vì bệnh tim vài năm trước đó. Sau khi trở về từ Nam Phi, cậu ấy lại tiếp tục tiễn đưa bà ngoại. Thế nhưng vẫn còn chưa hết. Chẳng bao lâu sau, ông bà nội đã kiện cậu ấy lên tòa, nói bố mẹ cậu ấy có nghĩa vụ phụng dưỡng họ, mà tiền bồi thường của hãng hàng không cùng tiền trợ cấp của Hoàn Vũ Thời Báo đều bị một mình cậu ấy chiếm hết. Thật ra bọn họ chẳng biết được mấy con chữ, làm sao hiểu được nhiều chuyện như thế, chẳng qua là hai người bác của cậu ấy nghe nói số tiền bồi thường rất cao nên mới muốn kiếm chút hời dựa trên danh nghĩa của họ. Hai ông bà cũng đã già, đều phải trông cậy hai đứa con trai chăm nom, cho nên đi đâu làm gì cũng bị phụ thuộc vào họ. Tất cả những chuyện đó xảy ra trong vòng chưa đầy hai tháng. Trong hai tháng này, cậu ấy tự nhiên mất sạch mọi thứ. Như vậy có thể coi là khổ chưa?”
Cả căn phòng bỗng lặng thinh.
“Học trưởng Nghiêm?” Sơn Béo nắm tay Nghiêm Hạo. Hai bên khóe miệng của anh co rút, sắc mặt tái nhợt, bàn tay đang cầm ly trà bởi vì dùng sức quá nhiều nên gân xanh cũng hằn lên.
“Xin lỗi mọi người!” Nghiêm Hạo vội vàng đứng dậy, kéo ghế dựa ra.(1) Tiểu thử: Một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng Bảy dương lịch.
(2) Bến Thượng Hải: Một khu vực tại trung tâm Thượng Hải, trải dài một dặm dọc theo bờ sông Hoàng Phố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.