Minh Tịnh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi ấy Nghiêm Hạo đã dậy đánh răng rửa mặt, vừa nghe thấy chuông reo lên thì liền mang luôn một miệng đầy kem đánh răng chạy ngược trở lại, định tắt điện thoại của cô, nhưng mà Minh Tịnh đã kịp ngồi dậy với lấy nó. Trông thấy Nghiêm Hạo, cô ngượng ngùng cụp mắt. “Lão Vi, à vâng, đúng là em ngồi chuyến tàu đấy tới Würzburg. Đúng rồi, trên xe phát hiện một quả bom không rõ thật giả. Sao em lại không gọi điện cho anh hả? Khi ấy vội vã bỏ chạy, đâu thể nghĩ nhiều như thế. Sau đó á? Sau đó trời mưa. Có có, em có mang ô, nhưng mà người ta không dùng nên em cũng chẳng lấy ra. Tới được Würzburb thì quá muộn rồi.” Lão Vi giận dữ cúp máy, những tiếng “tút tút” vang lên thật sự chói tai. Minh Tịnh cảm thấy chẳng thể nào mà hiểu nổi, cô đi mách với Nghiêm Hạo: “Lão Vi bảo em chả có tí ý thức và sự nhạy cảm của một nhà báo tí nào, người ở hiện trường, nắm giữ tư liệu trực tiếp, tuyệt đối là tin độc quyền, vậy mà em lại lãng phí cơ hội trời ban như thế. Nhưng mà người bình thường chẳng phải đều nghĩ đến việc chạy trốn trước hay sao? Mạng sống chỉ có một thôi, công việc không có thì kiếm cái khác là được mà!” Nghiêm Hạo ngồi xuống ôm cô: “Em cứ yên tâm, anh ta sẽ nghĩ lại thôi. Một cấp dưới đắc lực phải hơn hàng trăm hàng nghìn cái tin tức độc quyền chứ.” Minh Tịnh thoáng thấy chột dạ. Lúc ngồi trên tàu nghe thấy nhân viên thông báo về cái vali nghi chứa bom kia, quả thực trong đầu cô đã có suy tính đưa tin, thế nhưng sau đó tâm trí cô lại hoàn toàn bị anh chiếm lĩnh, những chuyện khác đều quên sạch: “Thật ra anh ấy nói cũng có lý.” “Nói lý ai chẳng nói được, nhưng còn phải xem tình hình cụ thể đã chứ.” Minh Tịnh tựa đầu vào vai anh: “Học trưởng thiên vị quá.” “Ai mà có thể luôn công bằng chính trực được?” “Ngoài trời tạnh mưa rồi ạ?” “Ừ, hôm nay hình như có họp chợ đó, ông khách phòng bên vừa bảo với anh.” Các phiên chợ kiểu này thường tổ chức vào cuối tuần, dường như chỉ qua một đêm là trên đường đã xuất hiện đủ loại sạp bán phụ kiện, đồ trang trí, hàng da second-hand, các mặt hàng gia dụng và hàng thủ công mỹ nghệ. Nếu như may mắn thì có thể đào được nhiều thứ nhỏ xinh mà không đắt tiền, rất hợp dùng làm quà tặng. Ăn xong bữa sáng, hai người kéo nhau ra chợ. Minh Tịnh mua một chiếc ví để tặng lão Vi, coi như xin lỗi vì sự thiếu trách nghiệm của mình. Nghiêm Hạo mua một cái đèn bàn rất đẹp, bảo là về nhà sẽ đặt lên tủ đầu giường. Nghe anh nhắc đến “về nhà”, Minh Tịnh đỏ mặt, vội giả vờ nhìn về phía xa xăm. Hai người lúc này đang bước dọc theo sườn núi, toàn cảnh thành phố Würzburg đều hiển hiện trong tầm mắt họ. “Học trưởng,” cô cúi đầu nói. “Cao Tiểu Thanh bảo anh có ám vệ đi theo, chuyện ấy có thật không?” “Cao Tiểu Thanh là ai?” Nghiêm Hạo nhíu mày. Trên núi gió lớn, anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. “Chính là cô gái hồi trước viết thư tình cho anh Minh Minh ấy.” Cô quay đầu lại, anh thuận thế hôn lên khóe môi của cô. Nghiêm Hạo sực nhớ ra, thì ra là cô ta! Cô gái này chính là nguyên nhân sâu xa khiến hai người họ chia tay lần đầu: “Cô ấy cũng biết bịa chuyện ghê đấy, làm gì có chứ. Quả thật lúc anh mới đến Harvard nhập học thì có một người đi cùng, nhưng mà sau đó anh ấy về nước luôn rồi. Mọi người đều tới học tập, trừ khi bản thân đặc biệt xuất sắc, nếu không thì người ta hơi đâu để ý đến mình? Mà cô ấy giờ sao rồi, vẫn cố chấp với Nhan Hạo như thế à?” “Còn lâu nhá, cậu ấy giờ coi anh Minh Minh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ấy. Em kể cho anh chuyện này buồn cười lắm í, đúng là oan gia ngõ hẹp. Sau khi thôi học cậu ấy đi thi lần nữa, đỗ vào đại học Kinh tế Tài chính Thượng Hải, thành tích thực sự vượt trội, còn chưa tốt nghiệp đã ký được hợp đồng với một công ty lớn, mà cố vấn pháp lý của công ty ấy lại chính là anh Minh Minh. Có hôm công ty đi ký hợp đồng, hai người liền chạm mặt nhau. Cậu ấy tỏ ra không quen biết anh Minh Minh, anh Minh Minh cũng coi cậu ấy như người xa lạ. Không ngờ buổi ký kết vừa kết thúc, cậu ấy đã quay đầu nói với cấp trên rằng anh Minh Minh nhân phẩm thấp kép, từ hồi còn đi học đã coi việc chơi đùa phụ nữ như là thú vui của mình, thậm chí còn kiến nghị công ty xem xét đổi cố vấn pháp lý mới. Cấp trên của cậu ấy rất ngạc nhiên, còn hỏi sao cậu ấy biết những chuyện này, cậu ấy bảo là nghe bạn học nói. Vị cấp trên kia tương đối quen thân với anh Minh Minh, những lời này chẳng mấy chốc đã truyền đến tai anh ấy. Anh Minh Minh giận lắm luôn, còn nói chó không bỏ được cái tính ăn phân, lừa kéo đến La Mã vẫn là lừa. Ngày hôm sau, anh ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Cao Tiểu Thanh, bảo trong tay mình vẫn giữ thư tình hồi trước cậu ấy viết, nếu như còn làm tổn hại danh dự của anh ấy một lần nữa thì anh ấy sẽ đăng hết lên website của công ty cho mà xem.” “Ha ha!” Nghiêm Hạo ngẩng đầu cười lớn. Nhan Hạo sao có thể để người khác đè đầu cưỡi cổ được chứ, cậu ta chắc chắn là kiểu có thù tất báo. “Sau đó thế nào?” “Sau đó Cao Tiểu Thanh chủ động xin nghỉ việc, không biết đã đi đâu rồi, hẳn là muốn cách anh Minh Minh càng xa càng tốt! Thực ra anh Minh Minh cũng chỉ hù dọa tí thôi, nhất định không làm thật đâu. Chẳng qua cậu ấy cứ thích thế cơ.” Nghiêm Hạo khẽ nhéo má Minh Tịnh: “Em thân với Nhan Hạo như thế từ khi nào vậy? Cứ mở miệng ra là anh Minh Minh anh Minh Minh.” Nghe cái giọng đầy trân trọng của cô, anh thấy răng mình chua lòm. Minh Tịnh còn cố ý chọc tức anh: “Từ khi anh đi mất đấy!” Nghiêm Hạo nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Khai mau, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” “Thật mà, ai bảo khi đó anh không ở bên cạnh em.” “Là ai không cho anh ở bên cạnh em hả?” Cái cô nàng vô lương tâm này, Nghiêm Hạo tức tối vươn tay cù cô. Minh Tịnh cười đến ná thở, giơ tay đầu hàng: “Em nói em nói. Hồi học đại học năm cuối em đến Thượng Hải ở mấy tháng. Qua một thời gian, em phát hiện ra con người anh Minh Minh cũng không tệ lắm, không tới mức hư hỏng như em tưởng, chỉ mỗi tội là thích lên lớp người ta thôi.” “Có thế thôi hở?” “Còn nói nhiều nữa thì mũi anh ấy sẽ vểnh lên tận trời mất. Anh cũng biết anh ấy mà, nói theo kiểu bà ngoại em thì, cho tí thuốc màu là mở được luôn phường nhuộm(3). Học trưởng, anh ăn giấm đấy à?” Nghiêm Hạo từ chối trả lời. Minh Tịnh cong môi cười, úp mặt vào ngực anh: “Là giấm thơm Trấn Giang hay là giấm lâu năm Sơn Tây?” “Minh Tịnh!” “Học trưởng nhìn kìa, bên kia đông người quá, họ đang làm gì thế nhỉ?” Minh Tịnh chỉ về phía nhà thờ ở dưới chân núi, len lén thè lưỡi. Nghiêm Hạo chăm chú nhìn xuống: “Hình như cử hành hôn lễ.” Bọn họ đúng là cử hành hôn lễ, phần trao nhẫn cưới vừa kết thúc, cô dâu chú rể đang đứng trước cửa nhà thờ nhận lời chúc phúc của mọi người. Có mấy người thổi rất nhiều bong bóng xà phòng sặc sỡ, cũng có những người tung cánh hoa về phía họ. “Cô dâu xinh đẹp quá,” Minh Tịnh lẩm bẩm. Nghiêm Hạo thì lại cảm thấy nhà thờ kia mới đẹp, mái ngói màu xanh xám, những bức tường màu be và cửa kính phong cách Baroque. “Bà Bonnie nói rằng người Đức rất thích đập phá đồ đạc trong đám cưới, khách đập vỡ một cái chén, đôi vợ chồng trẻ lại đập vỡ thêm cái nữa, đập càng nhiều càng may mắn. Như thế mỗi lần tổ chức hôn lễ không biết phải chuẩn bị bao nhiêu chén bát cho đủ nhỉ? Ồ, bọn họ đi rồi kìa.” “Ừ, chắc là tìm chỗ nào đó uống rượu, khiêu vũ, tiện thể đập mấy cái chén nữa đấy.” Minh Tịnh lưu luyến nhìn đôi uyên ương rời đi, có vẻ muốn đi theo họ. Nghiêm Hạo ôm cô bước sang hướng khác: “Ngốc quá, chúng ta tới đây du lịch chứ đâu phải xem trò vui.” “Ké chút không khí vui mừng chẳng phải cũng rất tốt sao?’ “Em muốn kết hôn rồi à?” “Anh Minh Minh bảo em tham ăn quá, không lấy chồng được.” “Là không dễ lấy chồng lắm.” Như thế càng tốt, anh không cần phải lo lắng điều gì nữa. Minh Tịnh đấm nhẹ vào người Nghiêm Hạo, làm bộ giận dỗi mà tránh khỏi vòng tay anh, song lại tránh mãi chẳng được. Cô ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt tuấn tú dịu dàng vô hạn của anh dưới ánh mặt trời ấm áp. Vậy là cô nhắm mắt lại, hôn lên môi anh lần nữa. … Hai người bọn họ chỉ ở Würzburg hai đêm, ngày hôm sau đã trở lại Berlin. Nghiêm Hạo chuẩn bị về Mỹ bảo vệ luận án tiến sĩ. Với anh mà nói, lần bảo vệ này cũng chỉ như lên sân khấu diễn một vở kịch ngắn mà thôi, dù sao thực tiễn của anh cũng đã rất vững vàng rồi. Nếu không phải vì muốn nghiên cứu pháp luật Châu Âu, hẳn là anh đã lấy được bằng tiến sĩ từ lâu. “Muốn nhìn học trưởng đội mũ tiến sĩ quá đi mất.” Nghiêm Hạo dụ dỗ cô: “Thế thì cùng anh tới Harvard đi, anh để em nhìn đã luôn.” Minh Tịnh chọc chọc mũi anh: “Em cắt hết phép năm nay mất rồi, nghỉ nữa sẽ bị trừ lương. Học trưởng nhớ chụp thật nhiều ảnh vào nhé!” Nghiêm Hạo không nói khi nào anh sẽ quay lại Berlin, mà Minh Tịnh cũng không hỏi. Mỗi lần anh tới đây đều như vắt xốp bọt biển ra được một vài giọt nước. Anh quá mức bận rộn, không có cách nào lên kế hoạch trước. Nếu như hẹn trước một ngày cụ thể cô lại mong ngóng đợi chờ, mà lỡ như anh không đi được nữa thì cô sẽ càng thất vọng. Một tháng sau, Nghiêm Hạo gọi điện đến xin lỗi cô, nói có một phái đoàn từ Trung Quốc sang Mỹ tiến hành nghiên cứu, anh phải đi cùng với họ, lịch trình rất kín, gần như trường đại học có tiếng nào cũng phải ghé qua một lần. Phái đoàn lên đường về nước vào hai mươi ngày sau đó, nhưng mà mãi đến trước đấy một ngày Nghiêm Hạo mới tìm được một góc yên tĩnh để gọi điện cho Minh Tịnh. Điện thoại vừa kết nối, anh lại chợt nhớ ra Berlin đang là nửa đêm. Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn chiếc vali của mình, hầu kết nhấp nhô hai lần, nôn nóng đổi điện thoại từ tai phải sang tai trái. “Học trưởng?” Giọng Minh Tịnh nghe hơi khàn, chắc mắt cũng chưa mở được. Berlin đã vào mùa đông, không biết nhà cô có lắp máy sưởi hay không. Cô hẳn là vẫn ngủ trong căn phòng anh từng ở. Ngày đó bọn họ trở về từ Würzburg, sau khi tắm xong, trông thấy cô đi về hướng phòng ngủ chính, anh liền bế cô lên từ phía sau, cười nói: “Em vào nhầm phòng ngủ rồi.” Căn phòng bên anh một người ngủ khá rộng rãi, nhưng hai người thì hơi chật, được cái ôm nhau ngủ là vừa đẹp. Anh cắm điện cho cây đèn bàn mới mua. Đó là một chiếc đèn bàn phong cách retro, sáu mặt của chụp đèn làm bằng thủy tinh nhiều màu sặc sỡ, sau khi bật sáng thì những bức tranh trên đèn sẽ in bóng lên tường phòng và mặt đất hệt một chiếc đèn kéo quân. Minh Tịnh vui sướng nhìn đèn, thi thoảng òa lên kinh ngạc. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn kéo kéo tay anh, không chịu cho anh tắt đèn, muốn anh khai thật với chiếc đèn bàn này xem có phải lần trước đăng ảnh mình trần trên vòng bè bạn là để cho cô coi không, bởi vì cô đã phát hiện vòng bè bạn của anh cài đặt chế độ chỉ để mình cô nhìn thấy. Anh dùng một nụ hôn rạo rực thay cho câu trả lời, cô nói anh chơi ăn gian. Không chỉ mình anh ăn gian, trời xanh hẳn cũng ăn gian. Nếu như không có quả bom thật thật giả giả trên chuyến tàu đi Würzburg, có lẽ bọn họ vẫn đang dậm chân tại chỗ. Anh biết Minh Tịnh đã phải lấy hết can đảm mới dám tiến thêm một bước như vậy, tựa như tự chặt đứt đường lui của mình, không cần biết sau này có thể mãi mãi bên nhau hay không, chỉ cần giây phút ấy có nhau là đã đủ rồi. Lòng anh ngạc nhiên, vui mừng tột độ, nhưng anh đã sớm quen với việc bình tĩnh phân tích mọi thứ. Mối quan hệ giữa anh và cô có sự thay đổi nhảy vọt về chất, song nó vẫn chưa ổn định. Anh đáng nhẽ nên ở lại Berlin bên cô, nhưng thật bất đắc dĩ, anh chẳng thể không đi. Điều càng bất đắc dĩ hơn nữa là, ngày mai anh phải về nước, và hiện tại anh không biết nên nói với cô như thế nào. Phải đến tối hôm phái đoàn đặt chân tới Mỹ Nghiêm Hạo mới biết chuyện này, trưởng đoàn đã trực tiếp gặp anh nói chuyện. Các thành viên trong đoàn cũng là thành viên của tổ chuyên gia pháp lý sắp thành lập, lần này bọn họ sang Mỹ nghiên cứu đúc rút kinh nghiệm, sau khi về nước sẽ chính thức đi vào hoạt động. Nghiêm Hạo cũng là một thành viên của tổ chuyên gia này, đương nhiên là có nhiệm vụ quan trọng. Ngoài công việc hàng ngày của tổ, anh còn phải tham gia nhiều dự án lớn, đồng thời đảm nhiệm việc đưa người đến các tỉnh thành nghiên cứu phản hồi sau khi sửa đổi một số điều luật dân sự. Trưởng đoàn vỗ vỗ vai anh, nói: “Sắp tới cậu sẽ vất vả lắm đấy, người tài trách nhiệm cao mà.” Anh không sợ vất vả, cũng chẳng ngại phải bay đi bay lại trên trời. Từ Boston đến Berlin cũng bay mất mười mấy tiếng đồng hồ, so ra thì chẳng khác với bay từ Bắc Kinh là bao. Chỉ có điều đi làm không như đi học, không thể tự mình kiểm soát thời gian, hơn nữa với đặc thù công việc của anh thì xuất ngoại là chuyện lớn, phải qua nhiều cấp khác nhau phê duyệt. Nghiêm Hạo đã vài lần muốn gọi điện về cho bố, song cuối cùng vẫn không làm. Cho dù có gọi được thì anh có thể nói gì đây? Con tạm thời chưa thể về nước được, bạn gái con còn ở nước ngoài, gặp nhau sẽ khó khăn ư? Lý do này nghe quá đáng ăn đòn, anh thật sự không nói nổi. Thật ra vẫn còn một biện pháp đẹp cả đôi đường, đấy chính là triệu hồi Minh Tịnh về trụ sở chính tại Bắc Kinh. Chuyện này anh làm được, nhưng anh không chắc cô có đồng ý hay không. Bóng ma tâm lý trong lòng anh vẫn còn đó. Năm ấy anh hi vọng cô đi du học cùng mình, kết quả là cô trực tiếp chia tay anh. Phiền toái quá đi! Anh chỉ có thể tự an ủi mình rằng có được kết quả tốt đẹp thường phải trải qua trắc trở, hơn nữa công việc của Minh Tịnh ở Berlin có thời hạn, một khi đã đến hạn rồi chắc cô cũng về nước thôi! “Học trưởng?” Minh Tịnh lại gọi tiếng nữa, còn vỗ vỗ di động, tưởng điện thoại mình trục trặc nên mới không nghe thấy gì. “Anh đây!” Nghiêm Hạo hít sâu một hơi. Dù gian nan mấy cũng phải nói thôi, anh không thể nào lừa dối cô được. “Ngày mai anh sẽ về nước với phái đoàn, công việc của anh đã được ấn định rồi, có rất nhiều chuyện phải xử lý ngay lập tức.” Minh Tịnh im lặng, sự im lặng của cô như làn nước, dập dềnh chảy về bên anh. Sau đó, anh nghe thấy một tiếng “xoảng”. “Sao thế?” “Lúc em bật đèn phòng không cẩn thận đụng phải đèn bàn, nó bị rơi xuống đất, chỉ sợ là hỏng mất rồi.” Mí mắt Nghiêm Hạo bỗng nhiên lại nháy liên tục: “Em đừng bước xuống, cẩn thận thủy tinh vỡ đấy.” “Không sao, em có đi dép lê mà! Giờ em hơi khát, em đi uống hớp nước đã. Học trưởng, anh đừng cúp máy, đợi em chút nhé.” Đương nhiên anh sẽ đợi, đợi bao lâu cũng được. Uống nước xong, giọng Minh Tịnh nghe trong trẻo hơn rất nhiều: “Sau khi về nước học trưởng sẽ không quay lại Harvard nữa phải không?” “Ừ, anh học xong rồi mà.” “Vâng, em biết rồi. Thế về nước rồi anh nhớ làm việc chăm chỉ nhé, kiếm tiền mời em ăn thật nhiều món ngon vào.” Chỉ có vậy thôi ư? Tất cả chỉ như gió thoảng mây bay vậy ư? Chính bản thân Nghiêm Hạo cũng chẳng rõ mình đang nhẹ nhõm hay là mất mát. Bạn gái người ta trong trường hợp này sẽ phản ứng thế nào nhỉ, khóc lóc, oán thán, phàn nàn, giận dỗi? Bất kể là thế nào, chắc chắn đều không phải kiểu thấu tình đạt lý, khoan dung độ lượng như cô, dường như cô chẳng coi mình là gì của anh cả. Bởi vì chẳng là gì, cho nên cũng chẳng đòi hỏi gì sao? Sau này cô vẫn sẽ viết sách về y học cổ truyền Trung Quốc, vẫn sẽ phỏng vấn, nấu cơm, còn cùng anh chàng bác sĩ tên Nick kia tản bộ loanh quanh trong rừng. Phải rồi, còn có một chú chó nhỏ tên Bò Sữa nữa. Dù sao thì cuộc sống của cô vẫn sẽ tốt đẹp như thế. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải anh năm lần bảy lượt tới Berlin tìm cô, hiện tại bọn họ chắc cũng chẳng hơn người xa lạ là mấy. Cô luôn bị động tiếp nhận mọi thứ, duy chỉ có ở Würzburg là cô để tâm tới anh, nhưng thực ra cũng không nhiều bằng anh, như thể cuộc đời của cô có hay có anh cũng chẳng khác gì nhau cả. Cô phóng khoáng và rộng rãi như vậy đấy, thật chẳng giống anh tí nào. Đối với thế giới này mà nói, cô là một phần sáu tỉ, nhưng đối với anh, cô lại là toàn bộ thế giới này. Bất kể là thời gian hay vận mệnh, cũng đều chẳng nằm trong tầm tay anh. Mặc kệ cô có muốn nghe hay không, anh vẫn nói: “Anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày, nếu như thời gian cho phép thì anh lại đến Berlin thăm em.” “Vâng. Em sẽ giặt giũ phơi phóng đồ của học trưởng kỹ càng, như vậy khi học trưởng tới không cần phải mang nhiều hành lý nữa.” Còn em thì sao? Nếu như được nghỉ phép, liệu em có định về Bắc Kinh thăm anh không? “Em ngủ tiếp đi, mai còn đi làm.” “Dạ, học trưởng lên đường bình an nha.” Nghiêm Hạo không hề muốn cúp điện thoại chút nào, tựa như một khi cuộc gọi này chấm dứt, mối liên hệ nào đó giữa họ cũng theo đấy mà biến mất. “Ngủ ngon nhé! Nhớ em!” Anh bỏ chiếc điện thoại nóng bỏng ra khỏi bên tai. Nghiêm Hạo đâu có hay, ở một chỗ khác, Minh Tịnh đang ngồi thẫn thờ, đờ đẫn nhìn đôi bàn tay nhuốm máu của mình. Giây phút chiếc đèn bàn kia đổ xuống, cô đã duỗi tay đỡ lấy nó theo bản năng, nhưng rồi vẫn không đỡ kịp, cả hai lòng bàn tay đều bị vô số mảnh vỡ cứa vào. Tay đứt thì ruột xót, cô tức khắc đau quặn lòng, nước mắt tuôn xuống như mưa.(3) Cho tí thuốc màu là mở được luôn phường nhuộm: Một câu nói trong tác phẩm “Kim Bình Mai từ thoại” của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh, có nghĩa khen họ một câu đã kiêu ngạo lên tận trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]