*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phải đến chiều tối Nghiêm Hạo mới đánh xe về, còn mang theo một đống đồ dùng sinh hoạt mới mua. Trong đó nhiều nhất chính là thuốc chống muỗi, cả hàng nội lẫn hàng ngoại đều có, cực kỳ đa dạng. Trần Tĩnh phun thuốc một lượt các phòng rồi phun ra ngoài cổng lớn. Minh Tịnh cuối cùng cũng có thể kê cao gối mà ngủ, mấy nốt hồng hồng trên mặt cũng lặn tăm không vết tích.
Có lẽ là do mặt đã lành lặn trở lại nên tâm trạng của Minh Tịnh cũng khá lên, còn dậy sớm hơn thường lệ. Thế nhưng cô vẫn dậy sau Nghiêm Hạo. Khi cô đang đứng bên bờ ruộng vừa khởi động vừa thưởng thức cảnh sắc bình minh ở chốn thôn quê, Nghiêm Hạo đã chạy hết một vòng đường lớn trở về. Anh chắc hẳn cũng thấy cô, nhưng lại không hề lên tiếng.
Minh Tịnh thuyết phục bản thân không được để ý quá nhiều. Anh đã coi cô như không khí, thế thì cô đành làm không khí luôn vậy! Không khí cũng rất quan trọng mà, đâu ai có thể sống thiếu nó được. Chỉ có điều, học trưởng Nghiêm cũng thù dai quá đi!
Miền quê buổi sớm trong lành và ẩm mát như mới có cơn mưa qua. Những cánh đồng mù hơi sương, từng giọt sương mai trong veo đậu lại trên những nhành lúa, tựa như đêm đen tĩnh mịch vừa rải một lớp sương muối xuống nơi đây. Khi Minh Tịnh đang giơ tay đón lấy vài hạt sương, một chú ếch xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-dung-dung-cach-de-yeu-anh/992560/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.