Người ta vẫn thường bảo cho dù là bất cứ loại hình nghệ thuật gì, chỉ cần làm nghệ sĩ thì cuộc sống đều cực nhọc cả. Minh Tịnh đi hết từ tầng trên xuống tầng dưới, lại lượn hai vòng trong phòng vẽ tranh, vẫn chưa thấy được cuộc sống của Cổ Phạn có tí xíu cơ cực nào. Cô thấp giọng hỏi Trần Tĩnh xem liệu “đạo huynh” có phải là một phú nhị đại hay chăng, nếu không sao lại có thể sống tùy ý đến mức này được?
Trần Tĩnh nói: “Tranh anh ấy bán khá lắm, tiền nong tương đối rủng rỉnh, anh trai anh ấy cũng hỗ trợ một phần nữa.”
Minh Tịnh kinh ngạc: “Anh ấy có anh trai ạ?”
“Sao anh ấy lại không thể có anh trai được chứ?”
Minh Tịnh làm con một đã lâu, mà những người trạc tuổi cô cũng thường chỉ là con một. Cho nên đối với cô mà nói, anh trai chị gái chính là một điều gì đó cực xa xôi: “Anh trai của đạo huynh có thường tới đây chơi không? Hai người họ trông có giống nhau không?”
Trần Tĩnh kỳ quái cười cười: “Sau này em gặp thì tự nhìn xem thế nào.”
Cổ Phạn nhờ một chị gái trong thôn chuẩn bị ba bữa cơm cho mình mỗi ngày. Bình thường có mình Cổ Phạn, nhà chị gái ăn gì thì sẽ bưng cho anh ta món ấy. Bây giờ thêm hai người nữa, chị gái quyết định mua đồ sang nấu nướng luôn cho tiện. Tuy chỉ là ít dau dưa ở chốn thôn quê song mọi người đều cảm giác ăn rất ngon, có lẽ là do lạ miệng. Minh Tịnh không chú tâm nên đã trót ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-dung-dung-cach-de-yeu-anh/992559/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.