Hôm sau lại là một ngày cát bụi mù mịt. Minh Tịnh bước từ trên xe buýt xuống, tí nữa bị gió thổi bay. May là cô đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Chiếc khẩu trang của cô che kín tận hai phần ba khuôn mặt, vành mũ cói cũng được kéo xuống thấp nhất có thể, chỉ còn lộ ra mỗi đôi mắt to tròn. Khi đến Tòa án Nhân dân Tối cao đăng ký, một đồng chí cảnh sát cầm chứng minh thư của cô quan sát. Cũng không biết do bầu không khí quá nghiêm trang hay là ảnh hưởng tâm lý, Minh Tịnh hít thở rất nhẹ, đi đường cũng chỉ chăm chăm nhìn thẳng phía trước, không dám ngó nghía lung tung.
“Em cứ thả lỏng đi, có phải ra hầu tòa đâu. Ngoài việc khi đi làm thủ tục có hơi khắt khe một chút, nơi này không khác gì những cơ quan bình thường cả.” Trông thấy bộ dạng ngoan như thỏ đó của cô, Nghiêm Hạo rất muốn bật cười.
Nhưng Minh Tịnh thực sự không thể nào thả lỏng được. Cô cảm thấy mỗi bậc thang nơi đây đều cao hơn ở chỗ khác, tầng lầu cũng rộng rãi hơn. Không biết có phải do mặc đồng phục hay không, ngay cả người ở đây trông cũng cao lớn lạ thường.
“Em muốn đi vệ sinh.” Cô tóm chặt lấy tay áo Nghiêm Hạo.
Nhà vệ sinh nằm trong góc, cô phải rẽ qua mấy hành lang mới đến. Minh Tịnh cẩn thận nhớ kỹ đường đi, sau khi ra ngoài rồi cũng không còn căng thẳng như trước nữa. Nghiêm Hạo hiển nhiên là khách quen của Tòa án Tối cao, cứ đi vài bước là lại dừng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-dung-dung-cach-de-yeu-anh/234959/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.