Góc nhìn của Thế Hoằng 2.
Bình An không làm người giúp việc riêng cho Vũ Oánh Vân San nữa, em đã tự nói với tôi điều này. Tôi rất vui vẻ, sau đó đã bảo em làm người giúp việc riêng cho tôi.
Nói là người giúp việc, nhưng tôi đâu coi em là người giúp việc chứ. Tôi chỉ muốn ở gần bên em mà thôi.
Tôi đã hỏi em bao nhiêu tuổi, em nói mình hai mươi, vậy là em ít hơn tôi bốn tuổi. Tôi hỏi em học chuyên ngành nào, em đã nói là thanh nhạc.
Tôi chợt nhớ đến trong quá khứ, em từng hát cho tôi nghe một bài hát. Mặc dù chỉ nhớ loáng thoáng giai điệu của bài hát ấy, nhưng tôi nhớ rõ rằng em hát rất hay.
Sau đó, em lại bảo rằng do gia đình khó khăn nên em không được học đại học. Ước mơ từ bé của em là được làm ca sĩ, cho nên em luôn muốn bản thân có thể học chuyên ngành thanh nhạc. Tôi nghe mà cảm thấy rất đau lòng, hóa ra em lại có quá khứ đáng thương như vậy. Nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tôi không muốn em nghĩ rằng tôi đang thương hại em.
Những ngày sau đó, tôi đã cho người tìm kiếm thông tin về các trường đại học, xem trường nào thích hợp để em theo học. Ngoài ra, tôi cũng tìm cách gần gũi với em hơn, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được rằng dường như em không thích tôi cho lắm.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy chuyện em không thích mình là rất vô lý, bởi trong tiềm thức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3439015/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.