Tại sao? Tại sao bàn cơm trước đó lại có biết bao nhiêu là món ngon, còn bàn cơm của Thế Hoằng lại chỉ có như thế này?
Bình An vừa đau lòng vừa giận dữ, Thế Hoằng ở đối diện phát hiện ra điều này thì bèn làm bộ bâng quơ nói: “Chà! Trông ngon thật! Đã lâu rồi mình không ăn món đơn giản như thế này!” Nói xong, anh liền gắp một miếng thịt rồi nếm thử. Miếng thịt mặn chát, nhưng để Bình An không thấy buồn nên anh bèn mỉm cười rồi gắp thêm miếng nữa.
Bình An cảm thấy kỳ lạ, anh thật sự cảm thấy ngon sao?
Thế Hoằng lại gắp một miếng rau, rau vẫn còn hơi sống, nước canh thì lại nhạt, không hề bỏ thêm gia vị. Thật ra ngay cả cơm cũng có chỗ thì nhão có chỗ thì khê, một bát cơm thì lại không hề đủ. Thế Hoằng đứng dậy, gọi người giúp việc lấy thêm cơm thì bà ấy lại nói rằng cơm đã hết. Thế Hoằng nghe vậy thì cũng chẳng làm khó bà ấy, anh biết những chuyện này là ông Lam bảo bà ấy làm.
Bình An thì thật sự tức đến sắp không nhịn nổi rồi. Vừa nãy ăn vụng đồ ăn của người làm ở phòng bếp, Bình An còn được ăn no ăn ngon, vậy mà Thế Hoằng bây giờ lại phải chịu cảnh ăn không đủ no như thế này.
Tối đến, sau khi Thế Hoằng tắt điện rồi lên giường nằm, Bình An lại đến bên giường anh. Ngắm nhìn khuôn mặt anh một lúc, Bình An nghĩ rằng anh đã ngủ nên liền khom người, hôn lên trán anh rồi lại nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438997/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.