Nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống đen, Thế Hoằng liền nhíu mày rồi phớt lờ nó. Thế nhưng, nó vẫn tiếp tục: [Trạch Anh cực kỳ căm ghét và muốn hãm hại cậu, cậu phải tìm cách chống lại cậu ta. Nhưng bố cậu thiên vị, chỉ yêu thương một mình cậu ta, cho nên muốn đánh bại cậu ta là điều rất khó. Tuy nhiên, tôi có thể giúp cậu.]
[Không cần.] Thế Hoằng ngay lập tức cự tuyệt. Anh không có ngốc mà tin lời nói chưa có căn cứ gì từ một thứ máy móc. Hơn nữa mặc dù chẳng yêu thương gì Trạch Anh, nhưng anh vẫn cảm thấy Trạch Anh của hiện tại không phải kiểu người đi nói xấu và xúi giục ông Lam đánh anh. Cho dù phải đi chăng nữa thì ông Lam cũng chẳng phải người đần, ông ấy thiên vị Trạch Anh nhưng không phải điều gì Trạch Anh nói ông ấy cũng sẽ tin theo một cách mù quáng. Vì vậy, ông ấy đương nhiên sẽ không nghe đôi ba lời nói xấu hay vu khống từ Trạch Anh mà đánh anh.
Hệ thống đen thấy vẫn chưa thể thuyết phục được anh thì đành im lặng, chờ đợi cơ hội khác. Thế Hoằng đứng bên ngoài đã lâu nên liền mở cửa, bước vào trong phòng.
Ở trong phòng, Bình An đang nằm trên ghế sofa. Cô đã ngủ thiếp đi, một tay vẫn còn đặt trên bụng. Thế Hoằng bèn nhẹ nhàng đi về phía cô, sau đó ngồi xuống bên ghế sofa. Lúc này, anh lại phát hiện ra trên tay cô có một vệt đỏ nhạt, là vết đánh do bị roi vụt.
Anh sửng sốt, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438996/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.