Thế Hoằng bị quát mà ngây người. Mẹ của Trạch Anh cũng ngẩng đầu lên mà lớn tiếng: “Trạch Anh đã làm gì mà cậu lại đẩy nó xuống như thế chứ?” Sau đó, bà ấy lại cúi đầu xem xem con mình có bị thương ở đâu không.
Trạch Anh bị ngã, cả người đều đau điếng, anh ấy muốn lên tiếng giải thích nhưng cổ họng lại nghẹn lại. Ông Nguyễn Quang Lam thấy đứa con út của mình như vậy thì lại càng tức giận với Thế Hoằng, ông ấy chỉ tay về phía Thế Hoằng rồi quát: “Mày xuống đây!”
Bàn tay Thế Hoằng vô thức nắm chặt lại. Sau đó, anh thật sự bước xuống cầu thang. Bình An thấy vậy không khỏi lo lắng, sợ rằng ông Lam sẽ làm gì Thế Hoằng nên cũng vội vàng xuống tầng, đi đến bên cạnh Thế Hoằng.
Thế Hoằng thấy Bình An ở bên cạnh mình thì có chút bất ngờ, trái tim lại thấy hơi dao động.
Mẹ của Trạch Anh vô cùng lo cho con trai, luôn miệng hỏi con trai: “Con có sao không? Con đau ở đâu?”
Trạch Anh đau đến chảy cả nước mắt, nhưng lúc này anh ấy lại cố gắng lên tiếng nói với bố mẹ mình: “Mẹ, bố… Không phải anh Hoằng đẩy con đâu.”
Bình An nghe thấy Trạch Anh giải thích thì rất vui mừng. Ai ngờ, mẹ của anh ấy lại bảo: “Vừa rồi bố mẹ đều nhìn thấy nó đưa tay đẩy con, con không cần phải nói dối thay nó!”
Ông Lam cũng nghĩ rằng Trạch Anh đang nói đỡ cho Thế Hoằng nên liền mắng anh: “Mày xem em trai mày đi! Đến nước này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438990/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.