Lúc này mẹ Thế Hoằng đã qua đời từ lâu rồi, bà chủ của ngôi nhà này là mẹ của Trạch Anh. Vậy mà ông Lam lại không yêu thương Thế Hoằng thì làm sao anh có thể dễ dàng sống trong ngôi nhà này đây?
Bình An càng nghĩ càng thấy thương xót cho Thế Hoằng.
Lúc này, một người giúp việc cao gầy lại không ngừng nói xấu Thế Hoằng. Từ nãy tới giờ bà ta cũng là người nói xấu Thế Hoằng nhiều nhất, cho nên Bình An cực kỳ ngứa mắt bà ta.
Một lúc sau, công việc dọn dẹp xong xuôi, mấy người giúp việc đi xuống tầng, Bình An đi theo bọn họ. Khi xuống dưới phòng khách, cô liền thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sofa. Bà ấy ăn mặc sang trọng, dáng vẻ đoan trang, khuôn mặt mang một vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm.
Không cần suy nghĩ nhiều, Bình An vừa nhìn một cái là liền đoán ra bà ấy chính là mẹ của Trạch Anh, cũng là bà chủ của ngôi nhà này. Sáng nay bà ấy đi mua sắm, vừa nãy mới về tới biệt thự.
Mấy người giúp việc cúi chào bà ấy, thái độ kính cẩn và chuyên nghiệp, khác hoàn toàn khi nói xấu Thế Hoằng lúc nãy.
Lúc này, người giúp việc cao gầy đi lau chiếc kệ trong phòng khách. Bình An đứng bên cạnh quan sát bà ta làm việc, trong lòng vẫn không bớt tức giận vì vừa rồi bà ta và mấy người giúp việc kia nói xấu Thế Hoằng.
Nhìn vào chiếc bình hoa ở trên kệ, Bình Ăn liền nảy ra một ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438985/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.