Nghe thấy lời cảnh báo của Thế Hoằng, Bình An cảm thấy khó hiểu: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
Thế Hoằng không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói với Bình An: “Anh không thể giải thích, nhưng em hãy tin anh. Nó là người xấu, em hãy tránh xa nó ra.”
Bình An cảm thấy mấy lời mà Thế Hoằng nói rất kỳ quặc, nhưng cô cũng không thiếu cảnh giác mà làm lơ lời nhắc nhở của anh. Mặc dù Trạch Anh là nam chính, nhưng anh ấy là nam chính có nguy cơ trở thành phản diện, cho nên cô biết mình vẫn nên đề phòng anh ấy.
Thế nhưng bảo cô tránh xa anh ấy thì hơi khó, bởi vì nhiệm vụ của cô là giúp đỡ anh ấy. Tuy nhiên, cô lại không muốn nói quá nhiều về vấn đề này với Thế Hoằng, cũng không muốn bất đồng ý kiến với anh để vướng lấy phiền phức. Vì vậy, cô bèn gật đầu rồi nói suông với anh: “Được, tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách nhất định với anh ấy.”
Thế Hoằng nghe vậy thì liền mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, giọng nói ấm áp khẽ vang lên bên tai Bình An: “Cảm ơn em. Cảm ơn em đã tin anh.”
Nhìn thấy thái độ và nghe thấy lời nói dịu dàng của Thế Hoằng, Bình An có hơi bối rối. Cô gật đầu với anh, sau đó nhìn về phía Vân San trên sân khấu để né tránh ánh mắt của anh. Nhưng không hiểu sao xung quanh anh cứ như tỏa ra một bầu không khí ấm áp, khó có thể phớt lờ được.
Khoảng một phút sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438961/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.