Nghe thấy những lời này, Bình An ngẩn ngơ mà nhìn Thế Hoằng, trái tim bắt đầu dao động mãnh liệt, không có cách nào có thể khống chế.
Tiếng nhạc cuối cùng cũng dừng lại, các cặp đôi khác cũng đã kết thúc điệu nhảy của mình. Thế Hoằng và Bình An lại vẫn nhìn nhau da diết, những vị khách ở hội trường thì không dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Đúng lúc này, tiếng đổ vỡ chói tai lại vang lên, mọi người trong bữa tiệc đều giật mình. Thế Hoằng và Bình An cũng bị tiếng động làm bừng tỉnh, hai người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh thì liền thấy tháp rượu đã đổ và vỡ toang, những mảnh thủy tinh vương vãi đầy trên đất. Mà ở bên cạnh đống đổ vỡ, Trạch Anh với khuôn mặt hoang mang lo lắng đang nhìn thẳng về phía Thế Hoằng, giọng nói hơi run rẩy vang lên: “Anh à… Em không cố ý…”
Ban đầu, Thế Hoằng nhìn thấy đống đổ vỡ đã cau mày khó chịu. Mà sau khi nghe thấy loáng thoáng lời Trạch Anh nói, sắc mặt của anh dường như lại càng tệ hơn.
Trạch Anh lại chạy về phía Thế Hoằng, làm bộ làm tịch đáng thương mà lớn tiếng: “Anh à, em xin lỗi, em không cố ý đâu, anh tha lỗi cho em!”
Anh à… Em không cố ý đâu…
Anh à… Em không cố ý đâu…
Câu nói của Trạch Anh không ngừng vang lên trong đầu của Thế Hoằng, cái hình ảnh Trạch Anh khoảng mười ba mười bốn tuổi cầm con dao đột nhiên lại ùa về.
Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cuu-vot-nam-chinh-nhung-lai-lo-yeu-nhan-vat-phan-dien/3438960/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.