Cái hẹn này đã được nói miệng rất lâu, nhưng mãi đến hôm nay, Hạ Băng mới có thể "thỉnh" được hết các quý nhân dùng bữa, nàng đã chọn một nhà hàng trứ danh phong cách Omakase, từ chủ, đầu bếp đến nguyên vật liệu đều hoàn toàn đến từ nước J.
Hạ Băng đối với ẩm thực luôn có yêu cầu khắt khe, dụng tâm thế này cũng đủ thấy nàng xem trọng các vị khách thế nào. Nguyệt Minh hiểu điều này, dù cô với ẩm thực nước J không quá mặn mà, nhưng vẫn cảm kích nhỏ bạn, dù đôi lúc hay gây chuyện, cơ mà xem ra tâm cũng còn tốt lắm, còn cứu được.
- Cô Fuyu, phòng đã chuẩn bị xong, mời mọi người theo tôi.- Người phụ nữ đón tiếp chính là quản lý nhà hàng, bà ta nói hoàn toàn bằng tiếng nước J với Hạ Băng.
Nhà hàng này như một ngôi làng nhỏ nằm giữa những tòa nhà cao tầng đồ sộ tại trung tâm thành phố X. Quản lý dẫn họ men theo lối mòn dưới ánh đèn vàng phảng phất, xuyên qua những rặng trúc được chủ nhân dày công chăm chút, mỗi nhóm khách đến sẽ được ngồi những gian nhà riêng tách biệt, không gian có giới hạn nên mỗi ngày nhà hàng chỉ đón một lượng khách nhất định.
- Fuyu chan, sugoiiiii...-Bác sĩ Hà không dừng được những lời tán thưởng.
Hạ Băng khẽ nhếch mép, dương dương tự đắc mà ngồi xuống.
- Bác sĩ An có đặc biệt yêu cầu gì không ha?- Hạ Băng lịch sự hỏi Gia An.
Dù vẫn còn rất rén cái lực tay của bác sĩ An, nhưng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-em-ngam-trang-luc-binh-minh/3348548/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.