Buổi trưa thứ 2, Lục Tinh rủ Lưu Khải đi ăn một nhà hàng cơm niêu gần công ty.
Trong phòng ăn, Lưu Khải nóng không ngừng thở dốc: "Mùa hè tới! Anh dẫn em đi ăn cơm niêu. Anh không có lương tâm hả?"
"Uống trà thảo mộc hạ nhiệt." Lục Tinh giúp Lưu Khải mở lon nước, "Thực ra, tôi đến để báo cáo."
"Gió xuân tràn đầy, có vẻ suông sẻ."
"Chúng tôi đang sống cùng nhau."
"Phốc———"
"Tôi hẹn em ấy ra liền tỏ tình, không nghĩ em ấy thật sự đồng ý! Em ấy cũng thích tôi!"
Lưu Khải: Thật tuyệt nghe.jpg
"Cậu biết không. Lúc em ấy chấp nhận, trái tim tôi vỡ oà! Ảo ma Canada, đến giờ tôi cũng không tin được."
"Hai người tiến triển rất nhanh a."
"Kỳ thực đều là hiểu lầm. Trước đây em ấy hay tắt máy vì vừa mới về nước, không quen thuộc. Cũng do tôi ngốc, em ấy ám chỉ rất nhiều lần, tôi đều không biết. Sau khi chúng tôi nói rõ ràng, chúng tôi chuyển đến nhà ẻm sống."
Nội tâm Lưu Khải không dao động: "Sau đó hai người điên cuồng chịch sao?"
Lục Tinh lau mặt. Gương mặt tràn đầy hạnh phúc của hắn làm mù mẹ mắt Lưu Khải.
"Bất quá tôi vẫn không có ý định sống trong nhà em ấy suốt, tôi đang nghĩ sẽ lấy tiền dự trữ mấy năm nay mua..." Lục Tinh liên miên.
"Sì tóp, sì tóp. Ăn cơm trước he." Lưu Khải nhanh chóng đánh gãy Lục Tinh, "Đcm ăn cơm chó sắp no cả bụng."
Lục Tinh cười.
"Nếu anh nghĩ có thể thì em đây sẽ ủng hộ, chờ tin vui của anh."
Lục Tinh dừng một chút, gật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-cung-ban-tinh-noi-chuyen-yeu-duong/247744/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.