Chương trước
Chương sau
Thứ hai.
Khôi Tước mới vừa tới công ty liền bị chị mình kéo vào văn phòng.
" Hai ngày cuối tuần, em đi đâu?"
" Đi chơi."
" Chơi còn không quên gọi điện sắp xếp cho đội của Chu công tử? Lần đầu thấy em nghiêm túc làm việc. Ngạc nhiên nha."
Khôi Tước nằm trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách, chân gác lên tay vịn, hai tay khoanh trước ngực: " Có nghĩa em đã lớn rồi đấy."
" Nước mắt biến màu đen, tròng trắng mắt ố vàng." Điền Vũ chế giễu, " Là ' Lớn lên', thành nam nhân đi chơi gái hả?"
" Không có gì, em đi đến phòng tập đây.'
" Tiền thuê nhà một tháng tám ngàn, trả hẳn nửa năm, một tháng ngủ bốn ngày. Có thể a, giường King Size xa hoa nha."
Khôi Tước bình tĩnh: " Em cho người khác mượn."
" Có tay có chân, lương một năm 30 ngàn, kỹ sư tuổi trẻ tài cao, Lục Tinh - Lục tiên sinh, sao lại mượn phòng của em?"
Bị chị gái đào ra chân tướng, Khôi Tước quay đầu lại.
Điền Vũ lườm một cái: " Nếu như không phải gay, đến phiên em sao?"
Khôi Tước xoay người: " Không quản nam hay nữ, anh ấy chỉ có thể thích em!"
" A."
" Em sai ở đâu?"
" Bỏ bê nhiệm vụ, tự ý hành động." Nhìn thấy cổ và mặt Khôi Tước đỏ bừng, Điền Vũ xệ mặt, " Đừng tưởng rằng chị không biết em muốn cùng đoàn đội của Chu công tước đến thành phố A là theo chuyến công tác của anh ta."
" Em không có! Không phải!" Khôi Tước biện hộ, " Em chỉ muốn đi xem, tuyệt đối không rời đoàn."
" Báo cáo theo dõi toàn diện 3 ngày không đủ cho em xem? Mượn công việc làm việc riêng, đừng tưởng chị không nói đại ca sẽ không biết."
" Đó là em sợ anh ấy ngoại tình với người khác."
" Người ta độc thân cần em quan tâm?
Khôi Tước nằm dài trên ghế sô pha, tự giận mình: " Em ám chỉ anh ấy nhiều lần rồi, anh ấy một chút phản ứng đều không có. Phòng là cho anh ấy mượn, anh ấy nói sẽ cẩn thận, kết quả chưa từng ở đó. Điện thoại di động không gọi được, rõ ràng đã dùng phần mềm che giấu a, em ngoại trừ bắt đầu là cố ý, sau đó không che giấu được, dù sao vừa bắt đầu chưa quen thuộc, tình huống đặc biệt, kết quả anh ấy không lấy một lần chủ động liên hệ em! Cũng hiếm khi xem điện thoại em nữa, thiệt thòi nha, mỗi lần em đều đặt di động chỗ dễ thấy nhất, màn hình khoá cũng thay bằng ảnh chụp trộm giường chiếu của em. Ngày nghỉ lễ cũng không thấy tin nhắn hẹn em, em chủ động gọi cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ nói gặp ở chỗ cũ, gặp mặt liền lên giường, cũng không mang em ra ngoài chơi. Em còn cải trang đưa cơm cho anh ấy."
Khôi Tước nói đến đây, tức đến nổ phổi: " Kết quả anh ta không nhận ra em."
"...." Điền Vũ nhìn em mình như thằng thiểu năng.
" Em cũng đâu phải ngốc... Đều rõ như vậy, anh ấy căn bản không có ý nghĩa kia... Chỉ là em từ đầu đến cuối nóng nảy."
" Nếu đối phương không có ý gì, sớm tách ra. Lúc đó cũng không làm xáo trộn cuộc sống của mình."
Khôi Tước không đáp ứng.
Điền Vũ mất kiên nhẫn: " Chị không quản em làm gì, cũng không quan tâm đến những khúc mắt trong tình cảm của em, em đi giải thích cho đại ca nghe sao muốn đi cùng đoàn của Chu công tử, đồng thời đảm bảo sẽ không bao giờ mắc sai lầm như vậy nữa."
" Không muốn." Khôi Tước ngồi sụp trên ghế, thu mình lại, " Hiện tại em không muốn gặp ai, đại ca sẽ giống chị, châm chọc khiêu khích, không quan tâm em, các người cười đi, dù sao cũng không có ai thích người biến thái như em."
Điền Vũ nhíu mày lại: " Đứng lên."
Khôi Tước bất động.
" Em năm nay 3 tuổi sao?!"
Khôi Tước bộ dạng không nghe lời kinh vương bát đọc kinh.
Điền Vũ tức giận đi tới trước bàn làm việc gọi điện: " Xuống dưới! Quản em của anh đi."
Ở phía khác cùng một thành phố, sau một tuần bị tra tấn tăng ca như địa ngục đến thứ sáu. Ngay sau khi lời nhắc tan tầm vang lên, nhóm dự án của Lục Tinh tràn ngập niềm vui trong văn phòng sau khi nhận được tin không cần tăng ca vào thứ bảy, chủ nhật.
" Không có kiểm tra!"
" Không có tăng ca."
" Cuối tuần hoàn mỹ từ thứ 6 bắt đầu!"'
" Kêu cái rắm! Chạy nhanh lên, cẩn thận lão đại lao ra bắt người."
Chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, cả văn phòng đã trống trơn. Lục Tinh đi ăn thịt nướng với hai người bạn học phòng kiểm tra sản phẩm. Tan tầm năm phút kẹt xe hai giờ, buổi tối 8 giờ, ba người cũng đã vào được nhà hàng thịt nướng.
Lục Tinh nhường cho hai người gọi đồ ăn, hắn ngồi một bên lấy di động ra chỉnh sửa email cho chuyến công tác với phòng thương mại sắp tới.
" Học trưởng thi đua, ngài chừng nào có thể gác lại công việc và trút bỏ gánh nặng?" Cựu sinh viên cũ của khoa kiểm nghiệm là một cô gái thẳng thắn, " Anh định cô độc đến cuối đời?"
" Đi sang một bên, rõ ràng chúng ta không thể tham gia vào." Lưu Khải là tổ trưởng phụ trách sản phẩm cùng Lục Tinh là bạn học, hai người cùng vào công ty, quan hệ cũng không giống như bạn bè.
" Vâng vâng vâng, tôi không thể nói, rõ ràng học trưởng của chúng ra suất khí thông mình, thần thái cũng phải ngang ngửa với chị Linh."
" Chị Biệt Chí Linh, tiền bối và chị đều chưa có đối tượng yêu thích."
Nghe đến đó, trên mặt Lục Tinh hiếm thấy toát ra sự do dự.
" Hả?" Cô gái nhìn Lục Tinh, muốn nói lại thôi, rồi nhìn Lưu Khải.
Lưu Khải há to mồm kinh ngạc: " Có chuyện gì sao?"
Lục Tinh nói: " Có cảm giác với một người, thế nhưng..."
" Thế nhưng?"
" Thôi." Lục Tinh cầm ly bia, mượn rượu che giấu tâm trạng.
" Sao lại thôi! Nói nhanh lên a! Tình huống như thế nào, đối phương bao nhiêu tuổi, ở nơi nào? Công việc gì, tính khí và tướng mạo ra sao?" Lưu Khải còn hào hứng hơn người chị em bên cạnh.
" Học trưởng, anh yên tâm, chuyện hôm nay chỉ chúng ta biết, em và Lưu Khải tuyệt đối sẽ không nói ra một câu, nếu như trong công ty có ai biết được, em và Lưu Khải sẽ bị thiên lôi đánh."
" Nói thật nha! Anh không tin tưởng tụi em sao?!"
" Không có gì." Lục Tinh liếm môi một cái, nửa thật nửa giả nói: " Quen biết nhau nửa năm trước, nhưng không biết rõ gì về cậu ấy, tình cờ gặp mặt. Cậu ấy không nói gì về nơi làm việc cụ thể, chính là có chút ấn tượng tốt."
Lưu khải trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tinh, vỗ tay: " Có thể khiến anh thương nhớ, đối phương trang điểm lên sẽ được 8 điểm đi."
Lục Tinh vừa uống rượu vừa gật gật đầu.
"Yêu thích cái đẹp, em nhìn lầm anh rồi nha học trưởng!"
"Gặp nhau ở đâu?"
Lục Tinh lảm nhảm: " Trong thư viện."
" Ùiiii, phần tử tri thức, nếu không thì là một thanh niên văn học."
" Anh xem những cuốn sách cô ấy mượn chưa?"
" Đều là..... sách văn học xã hội, tôi chưa đọc."
" Chậc chậc! Là bạch phú mỹ sao? Đối với con gái ấy, nhìn vào quần áo, túi xách, giày dép liền biết thu nhập của họ." Cô bé nói: " Túi gì, xe gì, em giúp anh đoán xem đối phương làm gì?"
*Bạch phú mỹ chỉ những cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng bóc.
Lục Tinh nhận ra không thể bị hai người kia nắm mũi dắt đi, suy nghĩ cách, vội vàng nói: " Gặp nhau lần đầu đã trao đổi số điện thoại, tôi không thể tìm số này trên WeChat. Đoán rằng bên kia đã chặn tôi, liền không hy vọng gì. Sau đó, khi gặp nhau trong thư viện, cậu ấy chủ động chào hỏi và trò chuyện với tôi, tôi ngượng ngùng không dám hỏi. Tình cờ gặp mặt, uống trà hoặc nói chuyện phiếm trong thư viện, thế là xong."
Cô bé đó cùng Lưu Khải nhìn nhau một cái, đồng thời mở miệng hỏi:
" Cô ấy uống trà và tán gẫu với anh sao?"
" Có lẽ là nhầm số điện thoại à?"
Lục Tinh nói: " Số điện thoại đúng. Cô ấy trước khi đến thư viện sẽ gửi tin nhắn cho tôi."
Lão tài xế Lưu Khải nhíu chặt lông mày, phát hiện sự tình không đơn giản như vậy, bắt đầu nhìn kỹ Lục Tinh.
" Tôm hùm bàn số 36!" Bà chủ tại quầy bar hô to.
" Bên này!" Cô bé đặt túi sang một bên đi lấy xiên que.
Lưu Khải lấy tư thế đàm phán với khách hàng, nói: " Thành thật khai báo, không phải gặp nhau ở thư viện, càng không phải uống trà tán gẫu. Đối phương có phải bạn tình của anh hay không?"
" Khụ khụ khụ!!!!" Lục Tinh bị sặc bia.
Lưu Khải biểu tình trên mặt em biết hết, đầu ngón tay chỉ vào đầu Lục Tinh.
Lục Tinh đỏ bừng cả mặt, lan đến tận cổ: " Sao cậu biết."
" Anh nghĩ ai cũng như anh, 30 tuổi mới khai bao sao? Em 30 tuổi kết hôn rồi."
"...."
" Nói! Chuyện khi nào, đã bao lâu."
" Thật sự đã nửa năm, nhưng gặp mặt không nhiều,một tháng chỉ gặp hai lần. Tôi gọi điện cho cậu ấy đều tắt máy, không bao giờ liên lạc lại, sau đó cậu ấy đơn phương liên lạc tôi. Tôi cảm giác nửa năm nay cậu ấy không có cảm giác gì với tôi? Nhưng là.... Tôi không biết diễn tả như nào, đối phương rất lạnh lùng, tôi... Có chút không dám nói điều này với cậu ấy, tôi sợ..."
Lưu Khải vô cùng đau đớn: " Anh phải lòng một cô gái điếm, anh chế ra sao, lão Thiết*."
*Em tra thì đây là tên gọi khác của " bạn bè". Chỉ những người thân thiết, đáng tin cậy.
" Tuyệt đối không có, điều kiện của cậu ấy không kém, kỳ thực sau khi gặp nhau không bao lâu cậu ấy ở vòng thứ ba... " Lục Tinh thấy cô bé trở về lập tức sửa lại câu chuyện, " Ai, kỳ thực tôi không biết rõ cậu ấy."
" Vậy đi tìm hiểu a." Cô bé cười toe toét, " Anh tin tưởng em, học trưởng nghĩ xem nửa năm qua nếu em không có ý tứ gì sao có thể duy trì mối quan hệ mập mờ với anh? Nhất định em sẽ rất xấu hổ, bây giờ có không ít cô gái không có tim không có phổi như em, đặc biệt là những người trẻ, cần phải tinh tế dẫn dắt. Anh chủ động một chút, sẽ có gì đấy. Anh mới gọi một lần, nói không chừng lần này đối phương sẽ không tắt điện thoại?"
Lưu Khải gật gật đầu: " Tuy nhiên đa số em không biết nhưng nếu anh chủ động hẹn nhau, thay đổi địa điểm tán gẫu một chút."
" Đúng rồi, đúng rồi, em biết rất nhiều nhà hàng, phòng ăn theo chủ đề. Đặc biệt phù hợp với những bạn trẻ lãng mạn."
" Không bằng bây giờ gọi ngay cho đối phướng, hẹn mai đi ra ngoài, không hẹn được thì tiếp tục làm bạn."
" Đúng! Học trưởng, nếu như nàng từ chối, hai người chúng ta chiến đấu đến bình minh."
Rượu vào làm càng, Lục Tinh uống một ly bia lớn vào, không chỉ trướng bụng, lá gan cũng biến đại. Trước sự xúi giục của hai người bọn họ, hắn lấy điện thoại ra, bấm số, cố ý để loa ngoài.
Trong vòng hai giây chờ kết nối, một bàn ba người, sáu con mắt nhìn thẳng vào di động của Lục Tinh, thịt nướng bên cạnh đang bốc khói nghi ngút, không ai quan tâm.
Vốn tưởng rằng, bắt máy sẽ là giọng nữ máy móc nói xin lỗi vì cuộc gọi bị tắt, kết quả một tiếng bíp kéo dài cho thấy kết nối thành công. Lục Tinh sửng sốt một giây, nhanh chóng bấm tắt loa ngoài, để bên tai, trong nháy mắt cả người tóc gáy toàn bộ dựng lên, căng thẳng nghe điện thoại, Khôi Tước nói chuyện: " Vâng, là tôi."
" Cậu bận sao?"
" Không có chuyện gì, liền đột nhiên nghĩ đến cậu.... Không phải, ý của tôi là.... Cậu ở đâu?"
" Ồ... Ở nhà xem Tv sao?"
" Tôi ở, tôi ở, tôi ở bên ngoài... Hôm nay, không tăng ca."
" Được, được a! Cậu ở đâu, tôi đến đón cậu!"
Cúp điện thoại, Lục Tinh lau mặt một cái.
" Như thế nào?"
" Nói gì? Muốn tới ăn với chúng ta sao?"
Lục Tinh nghiêm túc hỏi cô bé: " Em có mang theo nước và giấy nén không? Còn có giấy thấm dầu."
Cô bé nhìn hắn: " Em hiểu anh quá mà." Lấy ra những đồ vật từ trong túi bỏ lên bàn.
Sau hai ba lần lau mặt sạch sẽ sau một ngày bận rộn trước máy tính, hít một hơi sâu, ra hiệu cho hai người tôi về trước liền chạy ra khỏi quán thịt nướng.
Hai người bị bỏ rơi nhìn nhau.
Vài phút sau, cô bé kiểm tra di động của mình vang lên là tin nhắn của Lục Tinh.
" Gửi cho tôi vị trí của nhà hàng vừa mới khen nãy, nhanh lên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.