Ông Richard cau mày.
_Cháu định thế nào? Chúng ta sẽ kiện chứ?
_Tất nhiên phải kiện rồi nhưng cháu không biết nên nhờ luật sư nào. Chú có biết ai đủ tin cậy và đủ giỏi để thẳng kiện không?
Ông Richard trầm ngâm.
_Từ trước đến nay chú cũng tham gia nhiều vụ kiện nên việc này cứ để cho chú lo.
_Nếu thế mọi việc cháu nhờ cả vào chú. Bây giờ điều khiến cháu băn khoăn là ai đã đem tác phẩm của cháu cho người khác? Cháu muốn tìm ra người đó.
Ông Richard hỏi Diễm.
_Cháu có nhớ bỏ quên tác phẩm của cháu ở đâu đó hay cho người ngoài xem không?
Diễm nói chắc nịch.
_Cháu không đem đi đâu cả. Cháu chỉ cho chú và mấy đông nghiệp ở đây xem ngoài ra không còn ai khác.
_Lạ nhỉ, nếu không có ai khác thì ai là người đã làm điều đó?
Diễm thở dài.
_Cháu không dám nghi ngờ ai cả.
Ông Richard vắt tay đằng sau lưng, ông sải những bước chân thật dài trong phòng, ông đi qua rồi lại đi lại. Diễm đã quen nhìn thấy ông thế này, mỗi lúc ông mất bình tĩnh ông đều vừa đi vừa suy nghĩ.
Ông Richard căm hờn nói.
_Nếu chú tìm ra được ai lấy tác phẩm của cháu. Chú sẽ không để yên cho kẻ đó.
Thằng bé lên tiếng
_Mẹ gọi điện cho chú đi. Chú từng nói là nếu mẹ gặp khó khăn hay cần một luật sư mẹ có thể gọi cho chú là gì?
_Mẹ không muốn làm phiền chú. Chuyện của mẹ, mẹ phải tự giải quyết.
Thằng bé phản đối.
_Vậy là mẹ không coi chú là bạn của mẹ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728360/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.