Dù sức khỏe yếu nhưng một tuần sau đó, ngày nào Diễm cũng đến chăm sóc Quân, tình hình bệnh tình của Quân chuyển biến rõ rệt. Ông Trương thường xuyên gọi điện cho Diễm. Đầu tiên ông tin vì Diễm bị bệnh nên không thể đến thăm Quân nhưng đã một tuần kể từ lúc Quân nằm viện vẫn không thấy Diễm đến, ông bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Không thể chịu đựng được tình trạng mập mờ này nữa, ông tìm đến nhà Diễm.
Căn biệt thự vẫn bỏ không, thỉnh thoảng bà Hoa, và ông quản gia đến dọn dẹp theo yêu cầu của Quân.
Quân muốn giữ mọi thứ được sạch sẽ, nguyên vẹn. Không ai hỏi lí do tại sao cho đến tận bây giờ Quân vẫn không yêu cầu Diễm dọn về căn biệt thự, Diễm không hỏi, cũng không yêu cầu Quân làm điều đó. Diễm mừng vì Quân không yêu cầu Diễm phải làm gì. Diễm ghét bị người ta nghĩ Diễm đang lợi dụng Quân. Diễm không muốn người khác phải thương hại mình. Thà rằng sống trong nghèo khổ nhưng là do công sức của mình bỏ ra còn hơn sống trong nhung lụa nhưng lúc nào cũng bị người khác khinh bỉ.
Bà Hoa ra mở cổng cho ông Trương. Bà mỉm cười chào.
_Chào ông. Xin hỏi ông tìm ai…??
_Đây có phải là nhà của Diễm không…??
_Vâng, đúng rồi. Ông là…???
_Tôi là bố của Quân…!!
Bà Hoa mở rộng cánh cổng.
_Mời ông vào…!!
Để tài xế đợi mình ngoài xe, ông Trương theo bà Hoa vào phòng khách. Cả tuần nay Trường đi suốt ngày, chiều đưa Diễm đến bệnh viện, sáng sớm đón Diễm về. Trường đang phối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728311/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.