Chuông điện thoại của Diễm lại reo vang. Diễm nhìn tên Trường với đôi mắt mờ lệ.
_Em đang ở đâu. Anh đang đứng trước cổng bệnh viện…!!
Diễm thì thào đáp.
_Anh chờ em một chút, em sẽ ra ngay…!!
Nghe giọng nói thiếu sức sống của Diễm. Trường lo sợ hỏi.
_Em không sao chứ, có phải bà ta đã phát hiện ra em rồi đúng không…??
_Em có gặp bà ấy nhưng bà ấy không nhận ra em. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn…!!
_Có cần anh vào trong đó dìu em ra không…??
_Không cần đâu anh, em có thể tự đi được…!!
Diễm loạng choạng bước về phòng thay đồ, gởi trả bộ đồng phục cho cô y tá, Diễm mặc bộ quần áo của mình rồi ra về. Diễm gặp Trường ở trước cổng bệnh viện.
Nhìn khuôn mặt tái xám, đôi mắt thâm quầng của Diễm. Trường trách móc.
_Anh đã bảo em ở yên ở nhà rồi, em đến đây làm gì, em có biết là chỉ cần em bị ngã bệnh, em sẽ không thể chăm sóc được Quân nữa không…??
_Em xin lỗi…!!
_Đừng nói gì nữa, để anh đưa em về nhà…!!
Trên đường đi, Diễm ngủ gật trên vai Trường. Trường thương xót cho số phận của Diễm. Trường thấy mình phải có trách nhiệm với hạnh phúc và tình yêu của Diễm. Trường tự đổ lỗi cho bản thân mình, nếu không phải tại Trường có lẽ Diễm không phải khổ như bây giờ.
Về đến nhà, Diễm hoàn toàn ngủ gục trên vai Trường, ông quản gia phải đỡ lấy Diễm, Trường bế Diễm về phòng ngủ. Hồng thở dài buồn bã.
_Tội nghiệp cô ấy quá, em sợ cô ấy sẽ sớm bị ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728310/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.