Ngày tôi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi như người điên kêu gào khóc thương. Tôi chẳng hiểu tại sao ông Trời lại đối xử tàn nhẫn với tôi như thế?
Đứa trước rời đi, đứa sau cũng rời đi...Cái lý do tim thai ngừng đập nghe sao mà vô lý quá..
Tôi đập phá tất cả mọi thứ xung quanh, tôi càng không cho ai đến gần vì với tôi bây giờ chẳng ai có thể bù đắp được nổi khốn khổ trong lòng.
Viễn nhìn thấy tôi gào khóc, anh ôm lấy tôi vào lòng, cái ôm mạnh mẽ, giọng anh uất nghẹn:
- Giao, thôi em, mọi chuyện qua rồi.
Tao gào khóc:
- Con em, nó có làm gì nên tội, em có làm gì ác đâu anh?
Viễn ghì đầu tôi vào ngực anh, giọng an ủi:
- Anh biết rồi anh biết hết mà, là do vợ chồng mình không đủ tốt, em đừng khóc nữa....
Đúng, chắc có lẽ là do tôi không đủ tốt nên con tôi mới không cần tôi. Đúng rồi, đúng thế mà, phải không?
Trong phòng bệnh, tôi và Viễn ôm lấy nhau, động viên nhau, an ủi nhau như tiếp thêm sức lực cho nhau mà bước tiếp.
Mẹ ruột tôi ở lại chăm con gái hết cử, lần này bà kỹ còn hơn lần trước. Ai đến thăm cũng an ủi động viên tôi khuyên rằng đừng lo lắng rồi sẽ lại có con. Trước mặt là thế nhưng sau lưng họ lại xiên xỏ tôi hết lời, có lần mẹ ruột tôi nghe được một vài người cô chồng đang nói to nhỏ với mẹ chồng tôi rằng tôi là gái độc không con, giọng điệu mỉa mai kinh khủng.
- Ui chị, em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong-tran-phan-truc-giang/114075/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.