Tối hôm đó Viễn ôm lấy tôi, anh xin lỗi tôi rất nhiều.
- Giao, là chị Mỹ vì quá nhớ anh Vinh chứ thật sự không có gì khác đâu em đừng hiểu lầm.
Tôi nhìn anh, nhìn người chồng tôi yêu thương.
- Nhớ anh Vinh mà hôn anh?
Viễn nắm lấy tay tôi, anh gắt gao nói.
- Chưa hôn mà em chỉ là chị ấy....
Tôi nhìn anh, giọng chất vấn:
- Chỉ là thế nào? Nếu em không vào ngay lúc đó thì có phải 2 người đã lên giường cùng nhau luôn rồi không?
Viễn lần này hoảng hốt, anh vội chữa cháy:
- Anh nói không có gì thật mà, làm sao thì em mới chịu tin anh đây.
Tôi nói trong uất ức:
- Dọn ra ngoài ở riêng đi, dù sao chị Mỹ cũng có ba mẹ rồi có bé Bối nữa, chúng ta trước sau gì cũng nên dọn ra ngoài đi.
Viễn nhìn tôi, anh có chút chần chừ:
- Nhưng mà anh Vinh chết trong nhà còn mình anh, đi thì làm sao được...
Tôi gắt lên:
- Vậy anh muốn em phải đối diện làm sao với 2 người, cái hình ảnh 2 người hôn nhau còn sờ sờ trước mắt em đây nè. Anh nói đi, nói đi...
Viễn ôm lấy tôi, anh cũng nói trong nghẹn ngào:
- Giao, anh xin em, xem như anh có lỗi đi nhưng bây giờ anh không thể dọn ra riêng được. Anh hứa với em, hứa với em là anh và chị ta sẽ không gặp nhau riêng nữa. Từ giờ anh cũng không thân với bé Bối nữa, anh hứa đó, anh hứa thật lòng đó em.
Tôi nhìn anh, nhìn người đàn ông tôi yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong-tran-phan-truc-giang/114074/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.