*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tác giả: Dục Hiểu Edit: Trẫm chứ ai!! Cảm ơn bạ[email protected] đã cung cấp raw cho tui Cái tên keo kiệt này vậy mà cũng sẽ đi ra ngoài ăn cơm? Diệp Ngôn Tích vẻ mặt khiếp sợ. Đương nhiên, cậu cũng không biết Cố Thừa Vọng có phải keo kiệt hay không, chẳng qua là thấy hắn suốt ngày tự mình nấu cơm, cảm thấy có thể là không nỡ dùng tiền. Nhưng mà, hắn vì sao lại muốn đi ăn cơm với mình?? Tất nhiên, cậu cũng không biết cả một buổi chiều Cố Thừa Vọng cũng ở lại ký túc xá không đi ra ngoài, chính là vì chờ cậu tỉnh lại, ký túc xá cũng không có cơm, hắn cũng không đi ra ngoài mua. Nhưng mà, lúc Diệp Ngôn Tích thức dậy, Cố Thừa Vọng cũng không nói gì, ngoại trừ mình ra, Diệp Ngôn Tích đối sử khá lịch sự với hai bạn cùng phòng khác, nhưng không hiểu tại sao, nếu là hắn vừa mở miệng, người này nhất định lại phun ra đủ lời thô tục. Vì vậy hai tên oan gia lại đi ra ngoài ăn cơm với nhau. Lưu lại Dư Thả với La Tống đều bị kinh hãi, quan hệ của hai người thủy hỏa bất dung này tại sao giờ lại tốt rồi? Hơn nữa ngày hôm qua đi học hình như còn ngồi cùng một chỗ. Diệp Ngôn Tích nhất định sẽ không đến nơi quá tệ ăn cơm, cho nên Cố Thừa Vọng theo cậu đi vào một nhà hàng tư nhìn cũng khá nhỏ. Vừa nhìn menu trước mặt Cố Thừa Vọng đã cảm thấy thịt đau. Nếu không phải bởi vì cảm thấy ngày hôm qua mình làm có chút quá đáng, lại khiến cho Diệp Ngôn Tích tắm rửa bằng nước lạnh bị cảm, Cố Thừa Vọng cũng sẽ không mua thuốc cho cậu, lại chờ cậu đến chưa ăn cơm. Thấy Cố Thừa Vọng chọn một bát đồ chay, chân mày Diệp Ngôn Tích cũng nhảy dựng lên, không ăn thịt?! fuck vì sao cậu lại ra ngoài ăn cơm với cái tên nghèo kiết xác này?? Nếu như cậu là Ôn Từ cậu cũng chia tay với hắn! " Cậu đúng là sống kì cục. " Diệp Ngôn Tích trợn mắt trừng một cái, vẻ mặt xem thường, " Được rồi được rồi, bổn thiếu gia mời khách, tự nhiên chút. Lại gọi cho phục vụ bưng cái thứ đồ ăn này xuống đi, nhìn mất khẩu vị. " " Không cần. " Cố Thừa Vọng không để ý đến cậu, đổ chút bột tiêu lên trên mỗi hai cây cải xanh, sau đó bắt đầu xì sụp ăn. Khóe mắt Diệp Ngôn Tích giật vài cái, cũng dứt khoát không để ý đến hắn, gắp con tôm to tươi ngon trong bát mì hải sản nhiều nước bỏ vào trong miệng, không thể so với Cố Thừa Vọng không bị gò bó, Diệp Ngôn Tích ăn cái gì cũng có rất nhiều quy củ, dù sao từ nhỏ gia đình đã quản giáo nghiêm. Cơm nước xong xuôi lúc đi tính tiền, Diệp Ngôn Tích mới biết lúc Cố Thừa Vọng nói đi WC đã thanh toán. "WTF???, lần đầu tiên có người đi ăn với tôi mà lại trả tiền thay tôi, cậu cảm thấy tôi không trả nổi chút tiền ấy?! " Cố Thừa Vọng cảm thấy tên Diệp Ngôn Tích này thật mẹ nó có bệnh, mình thanh toán cho cậu lại còn không vui? " Tôi đương nhiên biết rõ thân phận của Diệp thiếu gia, chẳng qua là mời cậu ăn bữa cơm, coi như lời xin lỗi, tối hôm qua là tôi làm quá mức. " Diệp Ngôn Tích thiếu chút nghẹt thở, " Ban Ngày, cậu không nên ở trên đường cái nói loại chuyện này! " Cố Thừa Vọng tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện bên tai Diệp Ngôn Tích đỏ lên, không khỏi có chút muốn trêu chọc cậu, " thẹn thùng như vậy? " " Lăn! " Diệp Ngôn Tích đỏ mặt đi xa. thật ra, hình như tên Cố Thừa Vọng này cũng không có keo kiệt như vậy, hơn nữa, cậu cũng phải thừa nhận một chút, tối hôm qua là tự mình tìm đường chết tắm rửa bằng nước lạnh mới cảm mạo. Nhưng cho dù thế nào, cậu cũng sẽ không chừa sắc mặt tốt cho Cố Thừa Vọng. Lúc Trở lại ký túc xá Diệp Ngôn Tích lại bắt đầu mệt rã rời, thời điểm mở ngăn kéo ra lại phát hiện một đống thuốc cảm mạo bên trong, không khỏi có chút kỳ quái liếc nhìn Cố Thừa Vọng. " Uống hết thuốc đi. " " Không uống. " Diệp Ngôn Tích trừng hắn, " Tôi đã không sao. " Cố Thừa Vọng ghé vào lỗ tai Diệp Ngôn Tích, " Nếu Không uống đêm nay sẽ tiếp tục Làm cậu! " Tôi fuck! tên Cầm thú a! Cậu đã như vậy còn không buông tha! Diệp Ngôn Tích tức giận trừng hắn, " Nói không uống thì sẽ không uống! " Nói xong đi qua Cố Thừa Vọng đến trước mặt La Tống, " Ôi chao, La Tống Thang**......Bài vở Hôm nay cho tôi mượn chép một chút. " Sau sự tình Tối hôm qua, Diệp Ngôn Tích thật ra không tình nguyện nói chuyện với La Tống cho lắm, bởi vì sẽ nhớ lại gì đó không hay, mặc dù đối phương có lẽ không phát hiện cái gì, nhưng không hiểu sao Diệp Ngôn Tích vẫn cảm thấy xấu hổ, thế nhưng lại không có cách nào, cậu mới không muốn đi mượn vở của Cố Thừa Vọng, về phần Dư Thả, cái tên kia căn bản là không nghe giảng. La Tống đưa vở mình cho Diệp Ngôn Tích, cuối cùng bổ sung một câu, " Là La Tống. " " Ah. " Diệp Ngôn Tích thoáng dừng một cái, " Mẹ của cậu nhất định là thích ăn súp. " **(giải thích sương sương đoạn này chút) Tên bạn La Tống (罗宋) là họ La và họ Tống, nhưng bên Trung có cái món súp cũng gọi là La Tống nên bạn trẻ Diệp mới gọi người ta như vậy Cái món súp La Tống nguyên liệu chính: củ cải, bắp cải, khoai tây, hành tây, cà chua, thịt bò, cần tây, cà rốt, kem... (hình ảnh)
Cái tên bướng bỉnh này đùa hai năm rồi cậu còn chưa đùa chán ư, La Tống nâng trán. Diệp Ngôn Tích cầm vở về bắt đầu chép, Cố Thừa Vọng đứng ở một bên trong lòng thở dài, người này lúc nào mới có thể nghe lời một chút? Cầm lấy cốc trên bàn người nọ, đến máy đun nước rót cốc nước ấm, sau đó đặ thuốc ở bên cạnh tay cậu, Cố Thừa Vọng cũng không quản cậu nữa. thật ra Diệp Ngôn Tích không uống thuốc chỉ vì sợ đắng, lúc trưa thật sự rất khó chịu mới không thể không uống, bây giờ tốt hơn một chút rồi có đánh chết cậu cũng không muốn uống nữa, cho nên kết quả chính là, ngày hôm sau, cậu lại nóng rần lên, đợt sốt này liền kéo dài đến cuối tuần, khi về nhà thiếu chút nữa khiến cho Diệp phu nhân đau lòng chết. Một mực mắng cha già đầu sỏ vì sao lại muốn đẩy con trai bảo bối đến cái nơi như ký túc xá, còn gọi bác sĩ gia đình khám cho Diệp Ngôn Tích, lúc này mới đỡ hơn. Diệp gia cũng không biết là vì sao, rõ ràng là gia tộc lớn, nhưng tổ tiên không biết từ lúc nào bắt đầu biến thành nhất mạch đơn truyền( các đời chỉ có một con),hơn nữa đều chỉ có một đứa con trai, ông nội Diệp Ngôn Tích sinh ra bố của cậu sau này vẫn muốn một đứa con gái, nhưng vẫn không thể sinh được, về sau đến Diệp ba ba, sinh ra Diệp Ngôn Tích, mặc dù là một song nhi, nhưng gia tộc vẫn coi cậu như bảo bối, việc gì cũng chưa từng để cậu phải làm, dù sao Diệp gia rất có tiền, lấy cho cậu một người vợ không thành vấn đề, chỉ cần thân thể Diệp Ngôn Tích khỏe mạnh là tốt rồi. ( thấy cái gia tộc này là biết anh Cố khó lấy vợ lắm ?) Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau khi Diệp Ngôn Tích khỏi bệnh cả người cũng đã thoải mái hơn, buổi chiều chủ nhật lúc chuẩn bị lái xe quay về ký túc xá, Diệp ma ma đột nhiên vụng trộm giữ cậu lại hỏi có muốn mua phòng ở bên ngoài hay không, ở ký túc xá quá bất tiện. Diệp Ngôn Tích lập tức có chút giật mình, bởi vì ban đầu là tự cậu đòi ở đấy, về sau bởi vì không hợp với Cố Thừa Vọng, Diệp Ngôn Tích cũng đề cập đến việc muốn chuyển ra ngoài với người nhà, nhưng bị cha phản đối, phải để cho cậu học được chịu khó, học được cách ở chung với người khác, cho nên mỗi tháng tiền sinh hoạt cũng chỉ đủ cậu ăn uống đơn giản, lại khiến cho cậu không có khả năng ra ngoài thuê phòng, chớ nói chi là mua nhà. Đây cũng là lý do lúc trước Diệp Ngôn Tích muốn đuổi Cố Thừa Vọng đi, nhưng bây giờ mẹ vụng trộm hỏi mình, nhất định là muốn đưa tiền cho cậu, không hiểu tại sao, mình thật sự có thể chuyển đi, Diệp Ngôn Tích lại do dự...... Nhanh lên gật đầu nhanh lên lấy tiền đi -! Mày rốt cuộc do dự cái gì! Trong lòng Diệp Ngôn Tích hò reo. " Mẹ...... Không cần...... Mọi người trong Ký túc xá đều rất tốt. " Ngay khi thốt ra lời, Diệp Ngôn Tích tí nữa thì cắn dính đầu lưỡi mình. - --------------------------------- Chương 19 rồi, bao giờ mới đến cảnh hôn????
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]