Tác giả: Dục Hiểu Edit: Trẫm chứ ai!! Cảm ơn bạn @conchymnhonho đã cung cấp raw cho tui " Cút ra ngoài!! " Diệp Ngôn Tích đẩy hắn ra, trong lòng xấu hổ đến sắp khóc, chỉ có thể giả bộ rất ngạo mạn, thế nhưng lúc vừa mới nhấc chân lên, tinh dịch từ nơi riêng tư đã chảy xuống chân, nhất định lại bị người này chế giễu, Diệp Ngôn Tích thầm cắn môi, cũng mặc kệ Cố Thừa Vọng vẫn còn ở bên cạnh, mở vòi hoa sen bắt đầu tẩy rửa. nước ấm khi nãy đã dùng hết rồi, cho dù đang mùa hè nhiệt độ ban đêm vẫn hơi thấp, hơn nữa đột nhiên bị nước lạnh như băng dội lên người, toàn thân Diệp Ngôn Tích run một cái, thế nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ mồ hôi cùng mấy thứ chất lỏng trên người mình, dường như làm như vậy có thể loại bỏ tất cả dấu vết. " Nước rất lạnh, sẽ cảm mạo. " "liên quan gì đến cậu?! Đi ra ngoài! " Cố Thừa Vọng bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ Diệp Ngôn Tích đâu còn dáng vẻ đáng yêu như vừa rồi, chắc là sau khi bị mình *** Đến mất khống chế thật sự xù lông rồi. Lấy khăn mặt xoa xoa người mình, rồi quấn quanh hông, Cố Thừa Vọng liền ra khỏi phòng tắm. Một mình Diệp Ngôn Tích vội vàng tắm nước lạnh hồi lâu mới tỉnh táo lại. Đợi đến lúc cảm thấy lạnh cả người, mới lau khô nước trên người, quần áo trên mặt đất cũng đã ướt đẫm, nhặt lên ném quần áo của cậu vào trong máy giặt, bộ dạng cậu như vậy cũng chỉ có thể dùng khăn mặt che lại đi ra, trong lòng Diệp Ngôn Tích lại liên tục mắng tiểu nhân bị ổi. Giằng co cả đêm đúng là quá mệt mỏi, Diệp Ngôn Tích lên giường không bao lâu liền ngủ. " Ngôn Tích...... Tiểu Ngôn? " Buổi sáng nghe thấy có người gọi mình, Diệp Ngôn Tích cố gắng muốn mở to mắt, lại phát hiện mí mắt mình tựa như nặng ngàn cân, làm cách nào cũng không nâng lên nổi, dùng sức liều mạng muốn há miệng nói chuyện, lại khàn khàn cũng không nói ra được. " Cậu bị cảm?! " Dư Thả leo lên giường Diệp Ngôn Tích, sờ lên trán của cậu, lập tức lại càng hoảng sợ, tại sao lại như bị phỏng thế này, " Đi, tôi dẫn cậu đi phòng y tế. " " Không...... Không cần......" Diệp Ngôn Tích khó khăn mở miệng, tối hôm qua mình tắm rửa nước lạnh xong liền đi ngủ, hiện tại vẫn đang không mặc quần áo, càng không thể để cho Dư Thả thấy bộ dạng mình trần truồng, Diệp Ngôn Tích dùng hết toàn lực nắm chặt chăn, " Cậu...... Đi học a...... xin phép nghỉ giúp tôi, lúc về mang một ít thuốc cho tôi là được rồi...... Tôi ngủ một giấc......" Nhìn cái bộ dáng yếu ớt này của cậu, Dư Thả đoán cậu ngồi cũng không ngồi được, cứ để cho cậu ngủ một giấc có thể sẽ đỡ hơn, chỉ có thể gật gật đầu, " Vậy tôi đi học trước, tối nay mang thuốc về cho cậu. " " Ưm. " Sau khi Dư Thả đi khỏi ký túc xá liền yên ắng, có lẽ cũng đi học, không đến một phút, Diệp Ngôn Tích lại hỗn loạn mà thiếp đi. " Này, tỉnh lại, uống thuốc đi. " Đột nhiên cảm giác có người lay mình, Diệp Ngôn Tích không kiên nhẫn mở mắt ra, không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân không còn tí sức nào, mềm nhũn, đầu càng thêm quay cuồng. Diệp Ngôn Tích trợn mắt mở ra, liền thấy mặt Cố Thừa Vọng phóng to ở trước mặt mình, " Fuck, cậu muốn hù chết tôi sao?! " Diệp Ngôn Tích cũng không biết vì sao, thấy Cố Thừa Vọng đã muốn chửi hắn. " Còn có thể chửi bậy, nhìn qua tốt hơn nhiều. " Diệp Ngôn Tích liếc hắn một cái, phát hiện mình đúng là tốt hơn nhiều so với buổi sáng, nhìn quanh ký túc xá, lại phát hiện chỉ có một mình Cố Thừa Vọng. Vì vậy chậm rãi ngồi dậy, chăn lướt qua vai, lộ ra dấu vết mập mờ tối hôm qua, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra, trong lòng cậu đã lơ đãng càng ngày càng không phòng bị với Cố Thừa Vọng. " Mấy giờ rồi, bọn họ đâu? " " Hiện tại đã ba giờ chiều. Bọn họ đi học. " Cậu đã ngủ lâu như vậy?! Diệp Ngôn Tích có chút không thể tin. " Giữa trưa Dư Thả mua thuốc về, cậu ngủ như con lợn chết, mọi người không đành lòng đánh thức cậu, không có bảo cậu dậy uống thuốc. " Con mẹ nó cậu mới là lợn chết, trong lòng Diệp Ngôn Tích dựng ngón giữa với hắn, " Vậy còn cậu, tại sao không đi học? " Thanh âm của mình vẫn còn có chút khàn khàn, yết hầu cũng vẫn còn đau. Còn không phải bởi vì buổi sáng ở phòng học nghe Dư Thả nói cậu ngã bệnh, vốn là rất lo lắng, giữa trưa lại thấy cậu chưa tỉnh, đi học không được một lát, cảm thấy lo lắng, lại quay trở về. Đương nhiên Cố Thừa Vọng cũng không nói những lời này, nếu không thì vị đại thiếu gia này nhất định lại trào phúng một phen, " Tiết của Lão Vương có nghe hay không cũng không sao, hơn nữa cậu cảm mạo tôi cũng có một nửa trách nhiệm, cho nên sẽ ở lại giám sát cậu uống thuốc. " Cố Thừa Vọng một bộ chẳng thèm để tâm, Diệp Ngôn Tích lại một lần nữa nhớ lại chuyện tối hôm qua, cũng nhớ lại lý do vì sao mình bị bệnh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, " Không uống, xuống dưới. " Quả nhiên bản thân mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng Cố Thừa Vọng thở dài, " Tôi có thể xuống dưới, nhưng thuốc cậu phải uống hết cho tôi. " Nói xong đặt thuốc cùng một chai nước khoáng chửa mở đặt bên giường Diệp Ngôn Tích, sau đó xoay người xuống giường. Diệp Ngôn Tích nhìn chằm chằm vào gói thuốc nhỏ màu trắng như là có thể nhìn xuyên qua, cuối cùng mới vẻ mặt không được tự nhiên mở nước khoáng uống vào, thuốc không bao lâu liền phát tác công hiệu, Diệp Ngôn Tích lại ngủ rồi, một ngày không ăn cái gì, lại vẫn không cảm thấy đói. Dưới giường Cố Thừa Vọng thấy cậu đã uống thuốc xong, trong lòng mới thả lỏng Đến tiết học buổi chiều dứt khoát cũng không hề đi, cầm máy tính ra chơi game, lúc một con cương thi ăn tươi đóa hoa hướng dương cuối cùng của mình, Cố Thừa Vọng quăng con chuột, thấp giọng chửi tục một câu, sau đó lại ra vẻ ghét bỏ. Mẹ kiếp, ngu ngốc cũng có thể lây bệnh ư?! Diệp Ngôn Tích ngủ một giấc liền ngủ thẳng đến 6 giờ chiều, lúc mở to mắt bầu trời cũng biến thành màu đen. Bụng cũng bắt đầu kêu không ngừng, thân thể dường như đỡ hơn một chút rồi, mới ở trong ổ chăn mặc quần áo đứng dậy xuống giường. " Ai? Tiểu Ngôn, cậu rốt cục dậy rồi . " Dư Thả thấy cậu đã dậy, vội vàng đi qua, " Có thấy khá hơn chút nào không? " " Không sao. " " Cậu rõ ràng ngủ cả ngày, thuốc vẫn còn nguyên. " Diệp Ngôn Tích có chút kỳ quái. Mình không phải là đã uống rồi ư, nhìn thoáng qua cái bàn, đúng là để một túi thuốc nguyên vẹn, " Đây là cậu mua cho tôi? " " Đúng vậy. " Dư Thả gật gật đầu. Trong lòng Diệp Ngôn Tích trong kỳ quái, vừa vặn đối diện với ánh mắt Cố Thừa Vọng, dựa ở ngăn tủ nhìn mình, cũng không nói chuyện. Nhớ đến uống thuốc hồi chiều, nếu như không phải Dư Thả, chẳng lẽ là người này cố ý đi mua cho mình? " Đói bụng ư, một ngày không ăn cái gì, nhanh đi ăn cơm đi, vốn định mua cơm cho cậu, lại sợ nguội mất, hơn nữa cậu không ăn cơm hàng, tôi sẽ không mua. Buổi tối còn không thoải mái phải nhớ uống thuốc. " " Ưm. Cảm ơn. " Nhìn quan hệ của mình với bạn cùng phòng, Diệp Ngôn Tích nhẹ gật đầu, đi giầy đi rửa mặt xong, thân thể hiện tại đã thoải mái không ít, xem ra uống một ít thuốc vẫn có tác dụng, hy vọng buổi tối không cần uống nữa, quá khổ. Diệp Ngôn Tích rửa mặt xong, sửa sang lại quần áo, lúc chuẩn bị ra cửa đi ăn, Cố Thừa Vọng đột nhiên đi đến phía sau cậu, " Tôi cũng chưa ăn cơm, tôi với cậu cùng đi chứ. " - ---------------------------------- Chắc là sắp yêu rồi đấy! Mọi người cố chờ đi ? Tui dạo này còn bận xem show "Sáng tạo doanh 2020" do các anh iu nhà tui làm cố vấn ? với lại tui cũng đang đi học rồi ? bận quá hà ~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]