Trong màn đêm tĩnh mịch, đôi mắt đen nhánh của chàng trai phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, nhìn có vẻ đứng đắn vô tội.
Mặt Thẩm Ý lại đỏ bừng.
Có..... có ý gì chứ? Đã muộn như vậy, sao còn muốn cô lên thăm nhà cậu? Nhà cậu ấy có gì đáng để hy sinh giấc ngủ tới thăm quan?
Cô nhìn hai người ngồi phía trước, phát hiện tài xế và Tưởng Văn Xương sau một thoáng ngạc nhiên thì đồng thời quay đầu đi, giả vờ ngắm ánh trăng không hề tồn tại.
Thái độ "hai người cứ tự nhiên, cứ coi như chúng tôi không ở đây" làm cho Thẩm Ý càng thêm bối rối, vừa định từ chối thì lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nhượng, cô chợt ý thức được một vấn đề.
Cô muốn đợi mọi người đi hết rồi mới một mình nói chuyện với cậu nhưng bây giờ có vẻ Tưởng Văn Xương sẽ không rời đi trước. Kế hoạch của cô thất bại rồi, còn cậu thì sao?
Hiện tại cậu muốn cô cùng đi lên nhà có phải là muốn nói chuyện riêng với cô không...........
Thẩm Ý cắn môi, giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm của tài xế và Tưởng Văn Xương, cô ra vẻ bình tĩnh rồi nói: "Nhà của cậu sao? Được.... đi lên thăm quan một chút cũng được."
Nhà của Tiêu Nhượng ở tầng 17, trong lúc đi thang máy hai người không nói tiếng nào, sau khi mở cửa ra, Tiêu Nhượng lại nâng cánh tay lên làm tư thế mời, "Hoan nghênh lớp trưởng đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hèn này."
Thẩm Ý bật cười, bầu không khí căng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-tam-vi-ngot/1110454/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.