Typer: Y Doanh Hương
A Hoành cảm thấy mình dường như vừa trải qua một giấc mơ.
Đợt đó, cô chỉ bị cảm xoàng mà mãi chẳng khỏi được.
Cô chuyển đồ về nhà, chỉ mất hai tiếng đồng hồ. Đồ đạc, sách vở, chậu xương rồng chăm sóc từ lâu, đều đã bị dịch chuyển vị trí.
Dường như lại quay về với thành phố B ngày trước.
Mẹ và Tư Hoán ngồi bên giường cô và nói rất nhiều chuyện.
Mẹ bảo rằng: “Con không biết chứ anh con hồi nhỏ nghịch lắm, chỉ thíchtrèo cây, đeo chiếc mũ bảo hiểm cha con đặt riêng cho nó, đứng từ xa đãthấy trên cây có thêm một cái nồi cơm điện.”
A Hoành hắng giọngrồi cười. “Mẹ, hồi nhỏ con cũng rất ngố, thường bị người lớn vứt lên sân khấu diễn kịch, sau đó vừa nhảy vừa vỗ tay, giậm chân để thu hút dukhách từ xa đến.”
Tư Hoán xoa đầu cô, cười để lộ đôi lúm đồngtiền. “A Hoành à, đợi em khỏi hẳn, cả nhà mình sẽ sang Thụy Sĩ trượttuyết, hai bên bờ sông Zurich đẹp nhất trong mùa này đấy.”
A Hoành khẽ đáp: “Vâng, đợi em khỏi hẳn rồi đi nhé!” Sau đó, cô lại chìm vào giấc ngủ không phân biệt ngày đêm.
Ông nội cho mời rất nhiều bác sĩ có tiếng, lạ thật, chỉ là cảm xoàng mà sao kéo dài cả tháng không khỏi?
Mấy ông bác sĩ đó bắt bệnh không giống nhau, cuối cùng chỉ có một ông bácsĩ Trung y nói ra tám chữ: “Ưu tư quá độ, tâm bệnh khó chữa.”
Cô rất mệt mỏi, vừa ho khù khụ vừa cười. “Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3005007/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.