Ai quên cô gái nhà họ Vân
Cuối cùng đã lên được bờ, sương mù giữa hồ cũng tan dần.
Ngôn Hi nói: "Anh tặng em bức tranh đó thì em làm người mẫu nền cho anh nhé?"
A Hoành gật đầu, nói: "Vâng." Mặt cô đỏ bừng, thầm nghĩ, ui chao, hoá ra mình cũng xinh đến mức có thể làm người mẫu cho Ngôn Hi cơ đấy.
Kết quả, Ngôn Hi nói: "Lát nữa làm nền cho cảnh vật, em không phải căng thẳng đâu, cứ coi mình như người qua đường là được."
A Hoành tức đến tím mặt.
Cô làm theo hướng dẫn của Ngôn Hi, đến gốc cây mai, thực ra bản thân cô cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng miếng xin là miếng nợ, dĩ nhiên là phải ngoan ngoãn chấp hành thôi.
"Bước lên trước hai bước nữa, cách cái cây xa ra một chút." Ngôn Hi cầm chiếc máy ảnh màu đen, nheo mắt nhìn ống kính.
"Ờ." A Hoành khịt mũi rồi dịch sang bên hai bước.
"Bước lên hai bước nữa."
Thân cây xù xì, cánh hoa mơn mớn, nhìn hoa mai vừa hé nụ, A Hoành bước lên hai bước.
Cô đang làm nền cho một cái cây.
"Bước lên hai bước lớn nữa."Ngôn Hi cầm máy, tiếp tục chỉ đạo.
Một bước lớn, hai bước lớn, A Hoành vừa đếm vừa bước lên, hơi giống với trò nhảy lò cò của trẻ con.
"Bước tiếp đi." Tiếng Ngôn Hi đã ở khá xa.
Cô lại cúi đầu bước tiếp.
"Được rồi, dừng lại." Ngôn Hi nhắc.
"Anh nói gì cơ?" Cô ngoái đầu, chăm chú dõi theo dõi môi đang mấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004850/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.