A Hoàng trịnh trọng đưa hai tay ra đỡ bức tranh, gật đầu vẻ chân thành, lúc ngẩng lên, phát hiện mặt Ngôn Hi đỏ gay bất thường.
A Hoành thót tim, vội đưa tay ra sờ lên trán Ngôn Hi thì thấy nóng ran.
“Gay thật, sốt cao quá!”
Ngôn Hi gạt tay cô ra, ánh mắt toát lên vẻ không vui nhưng rất khó phát hiện rồi bình thản nói: “Anh không sao.” Sau đó anh đứng dậy, đi vào khoang tàu.
Lúc A Hoành đi vào theo thì Nhôn Hi đã đắp chăn, nằm nghiêng không nhúc nhích trên giường. Cô xách đèn dầu đến bên giường anh, vẫn thấy không yên tâm nên bê một cái ghế con ngồi dưới chân giường rồi tắt đèn.
Bên ngoài chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng nướcđập vào mạn thuyền, từng nhịp từng nhịp.
Dưới ánh trăng, cô nhìn chiếc bóng đang nằm co quắp trên giường, chiếc bóng này rất mơ hồ, cảm giác không chân thực càng mạnh mẽ.
A Hoành cảm thấy trong lòng vô cùng trống trải, cô biết Ngôn Hi biết coô đang ngồi ở đây. Cô biết có cô ngổi ở đây thì Ngôn Hi sẽ không từ bỏ sự cảnh giác và yên tâm nghỉ ngơi.
Nhưng cô vẫn cầm chiếc đèn dầu bám đầy muội và không chịu bỏ tay ra, lòng bàn tay vẫn còn nguyên cảm giác nóng ran khi sờ lên trán Ngôn Hi lúc trước. Cô muốn làm gì đó nhưng lại phát hiện ra rằng sự tồn tại của mình không hề có nghĩa lý gì.
Từ trước đến giờ, A Hoành luôn thấy mình là kẻ ngờ nghệch, không tinh nhanh, nhưng cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004849/quyen-1-chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.