Lời buồn trong đêm tuyết
Thời tiết miền Bắc chuyển lạnh, trung tuần tháng Mười hai mà đã có tuyết rơi. Khi trận tuyết đầu tiên của năm 1998 rơi xuống, người dân thành phố B vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Từ nhỏ, A Hoành sống ở miền Nam, số trận tuyết cô gặp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần có tuyết, cô chưa kịp cảm nhận được gì thì nó đã ngừng rơi. Thế nên ấn tượng đối với tuyết của cô rất mơ hồ, chắc nó trắng xốp như bông, lành lạnh, và còn một điều nữa là ăn vào sẽ bị đau bụng.
Mặc dù những tính từ này nghe hơi buồn cười nhưng khi Tư Hoán hào hứng gõ cửa phòng cô, gọi: “A Hoành, mau dậy xem tuyết!”, trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh nghèo nàn đó. Chính vì thế, trong khoảnh khắc mở cửa sổ ra, cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.
Khoảng không mênh mông, nền trời trong vắt, mọi vật đều chìm trong một màu trắng tinh khôi. Giữa không gian bao la đó là những bông hoa tuyết bay lất phất, thật thuần khiết biết bao.
A Hoành bất ngờ liên tưởng đến hoa bồ công anh.
Đó là khi cô còn rất nhỏ. Mẹ cô để dành rất lâu mới có đủ vải may cho cô một chiếc váy bông nhưng lại bị nhựa quả lựu dây ra. Bà Hoàng hàng xóm nói với cô, lấy hạt bồ công anh giặt là sạch. Cô chờ mãi mới đến mùa xuân để đi nhặt hạt bồ công anh, hoa bồ công anh mềm mại bay khắc nơi, nhưng không thấy hạt của nó đâu.
Vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004835/quyen-1-chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.